Sợ thì không đến mức sợ, nhưng cô luôn cảm thấy thái độ của cô Toàn Cơ đối với cô ấy lúc tốt lúc không, khiến người ta không biết như thế nào.
“Em..” Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc rất do dự, “Em cũng không biết cô Toàn Cơ có thích em không”.
Giản Minh thở dài một hơi, “Vậy em có hi vọng Toàn Cơ thích em không?”
“Có chứ”. Ngôn Tiếu Nặc gật gật đầu, cô rất hi vọng cô Toàn Cơ và
cô có thể đối đãi với nhau thẳng thản, không, chỉ cần không có hiểu lầm gì về cô là được.
“Con người khi không hiểu rõ về tình hình của đối phương, hoặc là vì nhiều nguyên nhân không thể mở miệng nói rõ, sẽ rất đê này sinh hiểu lầm”. Giản Minh chân thành mà sâu sắc nói, “Toàn Cơ không phải loại người không nói lý lẽ, em thử để cô ấy hiểu rõ về em, có lẽ sẽ tốt hơn một chút, đù sao cũng sẽ không tồi tệ như hiện tại”.
Ngôn Tiếu Nặc cúi đầu suy nghĩ.
Cô biết với khả năng trước mắt của mình, thì không có cách nào để so sánh với một đại sư đẳng cấp cao như cô Toàn Cơ, cứ cho là cô nỗ lực thêm vài năm nữa, thì chỉ sợ cũng khó mà theo kịp được.
Hiện tại cô lập tức có thể thường xuyên gặp mặt giao lưu với cô Toàn Cơ rồi, cơ hội đáng quý như vậy, sao cô có thể vì một chút thất bại này mà từ bỏ cơ chứ?
Ngôn Tiểu Nặc quyết định vượt qua khó khăn mà đi lên, hạ quyết tâm, lấy hết dũng khí nói với Giản Minh, “Chị Giản Minh, chúng ta cùng đi gặp cô Toàn Cơ đi”.
Giản Minh lộ ra nụ cười tán thưởng, “Được, chúng ta mau đi thôi”.
Ngôn Tiếu Nặc và mg cùng nhau đi bộ phận thiết kế.
Nhưng Giản Minh đi được nửa đường thì bị quản gia Duy Đức gọi đi, nói là Mặc Tây Quyết tìm cô ấy.
Giản Minh có chút khó xử.
“Chị Giản Minh, không sao đâu, chị đi bận việc của chị đi”. Ngôn Tiểu Nặc cười nói, “Em tự đi tìm cô Toàn Cơ nói chuyện”.
“Vậy cũng tốt”. Giản Minh nói, “Chị xong việc sẽ đi bộ phận thiết kế”.
Quản gia Duy Đức lộ ra vẻ mặt hoài nghi, Ngôn Tiểu Nặc nở nụ cười “Yên tâm” với anh ấy, “Quản gia Duy Đức, vất vả cho anh rồi”.
“Cô Ngôn quá lời rồi”. Quản gia Duy Đức rất hiểu lòng người, lập tức hiểu ra, cùng với Giản Minh đi gặp Mặc Tây Quyết.
Còn Ngôn Tiểu Nặc lại cố gắng kìm nén cảm giác thấp thỏm bất an, hít thở sâu một hơi, đi vào phòng giám đốc bộ phận thiết kế.
Phòng làm việc của cô Toàn Cơ vẫn sạch sẽ tao nhã như thế, màu hoa cẩm tú cầu tím hồng làm màu trang trí chủ đạo.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc đến, cô Toàn Cơ rõ ràng có chút kinh ngạc, “Sao cô lại đến đây? Có thắc mắc gì về cuộc thi thiết kế sao?”
Ánh mắt ôn hòa của cô Toàn Cơ khiến tâm trạng cô nhẹ nhàng hơn nhiều, Ngôn Tiếu Nặc cười nói, “Không phải, tôi đến để xin lỗi”.
“Ö, cô nói chuyện tối qua à?” cô Toàn Cơ cười một chút, “Ông anh Hai này của tôi trước nay đều vậy, tôi quen rồi”.
“Anh Hai?” Ngôn Tiểu Nặc còn chưa lập tức phản ứng lại được.
“Là Mặc Tây Quyết”. Cô Toàn Cơ vẫn cười cười, “Tôi là em gái của anh ấy, Mặc Tây Toàn”.
Ngôn Tiểu Nặc cười cười một cách không tự nhiên, “Vậy sao cô lại trở lại tập đoàn Đế Quốc?”
“Là vì cô”. Đôi mắt đẹp của cô Toàn Cơ lấp lánh ánh sách, “Anh Hai nói, anh ấy phát hiện ra một cô bé vừa có thiên phú lại vừa nỗ lực, để tôi về dẫn dắt cô”.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩn người.
“Tôi vốn không muốn đến, nhưng gã đó lại nói nếu tôi không đến, thì anh ấy sẽ nói thân phận thật của tôi cho cả thế giới biết”. Cô Toàn Cơ cười khổ, ”Cô nói xem, có người anh trai nào lại vô lại giống như anh ấy không?”
Khó trách Mặc Tây Quyết nhất quyết không chịu nói, thì ra là vì cô ấy, anh làm tất cả đều là vì cô.
Sao anh lại như thế, lúc đó, cô còn cứ cho rằng anh là một tên đại háo sắc, mỗi ngày sẽ chỉ nhốt cô ở trong căn biệt thự lớn ấy, giống như một người không được lộ mặt, ngày ngày đợi anh đến sủng ái mà thôi.
Nhưng anh lại ở hoàn cảnh mà cô không biết, lặng lẽ làm biết bao nhiêu việc, cô nên làm gì đây?
“Cô sao vậy?” Giọng nói trong trẻo của cô Toàn Cơ vang lên, kéo cô từ trong suy nghĩ quay lại.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng trả lời, “Không sao, không sao”.
Cô Toàn Cơ cười cười, “Anh Hai tôi trả lời cô thế nào?”
“Cô nhất định muốn biết à?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi cô Toàn Cơ.
“Nói đi”, cô Toàn Cơ bê tách trà hoa sen lên uống một ngụm.
“Anh ấy nói cô hết tiền rồi”. Ngôn Tiểu Nặc nói lí nhí.
Tách trà của cô Toàn Cơ rơi xuống đất, Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nhặt lên, “Cô không sao chứ?”
“Không sao, không sao”. Cô Toàn Cơ không nhịn được cười.
Ngôn Tiếu Nặc cũng cười.
“Tên này, đúng là lời nào cũng có thể vẽ ra được”. cô Toàn Cơ rất bất lực.
Cười một lúc, Ngôn Tiểu Nặc lấy hết dũng khí nói, “cô Toàn Cơ, Mặc Tây Quyết anh ấy…anh ấy rất quan tâm cô”.
Cô Toàn Cơ sững người một lúc, nụ cười cố định trên mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!