Giọng nói của anh thì thầm vang lên trong chiếc xe yên tĩnh, nhưng điều đó khiến trái tim Ngôn Tiểu Nặc đập mạnh như có cái gì đó động vào vậy.
Sao cô lại thốt ra lời này chứ? 80 tuổi còn ở bên nhau, lo lắng cho anh, vậy đó không phải là lão già đầu bạc trắng trong huyền thoại sao? Cô chắc chắn là bị những việc tối nay xảy ra làm cho đầu óc trở nên mê muội rồi.
Ngôn Tiểu Nặc quay sang nhìn Mặc Tây Quyết, ánh mắt đen của anh hơi phát sáng, thậm trí còn mang một vẻ mong đợi trong ảnh mắt, trong đêm tối các góc cạnh của anh càng trở nên tuấn tú.
Tim cô đập đến nỗi sắp ra khỏi ngoài kiểm soát của cô. “Xuống xe.” Giọng Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói, giọng nói hơi khàn nghe rất ẩm.
Ngôn Tiểu Nặc bị Mặc Tây Quyết ôm xuống xe, vừa vào cửa đã trực tiếp đi vào phòng ngủ. “Em, em mệt rồi.” Cô biết anh muốn làm gì, bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc buông cổ anh ra, giơ tay ra kéo chiếc chăn vào. “Mệt?” Mặc Tây Quyết hơi cau mày lại, khoẻ môi hiện lên một nụ cười xấu, “Vậy để anh giải toả mệt mỏi cho em nhé.”
“Không, không cần” Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy toàn thân tê dại, như thế bị ngâm trong lọ bơ vậy.
Ánh đèn hơi mờ, và những bông hoa cẩm tú cầu màu hồng và tím trong chai ngọc bích sứ trắng trên bàn khúc xạ toả ra anh sáng dịu nhẹ, giống như trong lòng có chút động lòng.
Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy như có thứ gì đó lắng đọng trong lòng, ôm chặt người con gái của anh vào trong lòng, nhưng động tác lại rất dịu dàng, từ trước tới giờ anh chưa từng dịu dàng như vậy, Ngôn Tiểu Nặc bất giác ôm lấy anh, đối với việc này ban đầu có luôn cảm thấy sợ hãi và phản kháng lại, sau đó là thờ ở mặc kệ, và cho tới hôm nay thì…
Cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh, sự thương yêu của anh, sự dịu dàng bị giấu diểm của anh.
Cô nhằm mắt lại, vùi gương mặt vào trong cổ anh, hiến tặng tất những gì cô có cho anh.
Khi mọi việc kết thúc, Ngôn Tiểu Nặc mệt đến nỗi không buồn động đậy. “Em năm xuống, để anh lau người cho em.” Mặc Tây Quyết hôn nhẹ lên môi cô rồi bước xuống giường. Dùng chiếc khăn mềm và giúp cô lau mồ hôi, chiếc khăn mềm được anh dùng với một lực đặc biệt, Ngôn Tiểu Nặc cắn chặt môi lại. “Đừng cản môi.” Trái tim của Mặc Tây Quyết bị rung động, vứt chiếc khăn trong tay ra, đôi môi mỏng của anh bịt kín đôi môi của cô. “Mặc Tây Quyết, em không chịu được nữa rồi.” Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc hơi hoảng loạn, muốn nhắc nhở anh rằng cô dường như sắp tới giới hạn rồi. “Tiểu N.c..” Mặc Tây Quyết gọi tên cô vào phút cuối, và mọi thứ đều trở về bình lặng.
Mặt trời buổi sáng như dòng nước chảy tới, Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt, đôi lông mày dài nhẹ nhàng nhìn lên làn da của Mặc Tây Quyết.
Tối qua không biết mấy giờ mới ngủ, người đàn ông này ban đầu còn dịu dàng, cuối cùng như muốn làm cô trở nên vỡ vụn ra vậy.
Khẽ động đây cơ thể của mình, mệt quá…
Mặc Tây Quyết dường như cảm nhận được sự chuyển động của cô, không hề mở mắt ra, mà chỉ ôm cô vào trong lòng chặt hơn, một chân đặt lên đùi cô.
Khuôn mặt điển trai nhẹ nhàng đặt lên trán cô, hàng lông mày dày hình thanh kiểm của anh chạm qua chán cô khiến cô cảm thấy có một chút buồn.
Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu lên và nhìn anh.
Mặc Tây Quyết ngủ có một vẻ đẹp dịu dàng rất đặc biệt.
Sự dịu dàng này và tính khí độc đoán của riêng anh hoà quyện vào với nhau, đương nhiên sự khác nhau mà va chạm vào nhau sẽ hình thành nên một sức hút mạnh mẽ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!