Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy âm thanh nước chảy trong nhà tảm, quay người lại, đôi mắt mơ màng như muốn khép lại, nhưng trong đầu lại nghĩ một mớ hỗn độn.
Nghĩ mãi không ra, đầu cô vẫn còn hơi nhức, cô ngáp ngủ một cái quyết định không nghĩ nữa, ngủ trước rồi tính sau. Tự nhiên có cảm giác trùng xuống ở bên cạnh, cô ngã vào vòng tay của Mặc Tây Quyết. “Tiểu Nặc.” Mặc Tây Quyết nhỏ nhẹ gọi tên cô, gương mặt anh vùi vào vòm cổ ấm áp của cô. Thời khắc này Ngôn Tiểu Nặc tự nhiên cảm thấy những rắc rối trong tâm trí vừa rồi tự nhiên tan biến, ngoài trước mặt của bà ngoại ra cô không được làm chính mình trước mặt bất kỳ ai cả.
Mặc Tây Quyết cảm thấy lòng cô rối bời, nhẹ giọng hỏi cô: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng, “Em buồn ngủ rồi, mình ngủ thôi.”
Mặc Tây Quyết ôm chặt cô hơn, nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi chúc cô: “Chúc em ngủ ngon.”
“Chúc anh ngủ ngon.” Ngôn Tiếu Nặc cũng đáp lại, nhắm mắt lại và nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Buổi sáng hôm sau không phải đi học, khi Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy đã là 8 giờ sáng rồi.
Cô đang nghĩ về cuộc thi chung kết, quay đầu lại thì thấy Mặc Tây Quyết đang uể oải trên đầu giường, cổ của chiếc áo choàng trên người anh được lới lỏng ra, lộ ra một vùng ngực cơ bắp cuồn cuộn, đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm vào có một vài sợi tóc màu hạt dẻ buông xuống trán anh.
Anh chàng này có thể đứng nhìn cô như vậy có được không, mới sáng sớm đã phát điện với cô, cô có chút không chịu được, được chứ? “Em sao vậy?” Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết kèm theo nụ cười tinh nghịch, cười rất đắc trí, “Sao mặt lại đó rồi?”
“Mặt em đâu có đó!” Ngôn Tiểu Nặc bị anh nói trúng, rồi chạy vào trong nhà tắm, “Anh vẫn chưa dậy sao? Hôm nay anh không phải đi làm à?”
Mặc Tây Quyết lật người bước xuống giường, ôm lấy cô từ phía sau, gương mặt rụi rụi vào đầu cô. “Em phải rửa mặt rồi.”Ngôn Tiểu Nặc bị Mặc Tây Quyết ôm khả chặt, khẽ nhúc nhích cơ thể. “Em mà cứ cử động tiếp anh thực sự không nhịn được đầu đó.” Mặc Tây Quyết càng ôm chặt lấy cô, cơ thể anh nóng bỏng. Ngôn Tiểu Nặc liếc mắt qua nói: “Mới sáng sớm không chịu đi tằm, em không muốn chút nào.” Sự tự tôn của Mặc Tây Quyết bị tổn thương, “Em nói gì chứ?”
“Em nói, tổng giám đốc, đi tảm trước đi có được không?” Ngôn Tiểu Nặc cười lên, môi kem đánh răng lên chiếc bàn chải đánh răng tự động rồi đưa cho anh. “Dám chế anh sao.” Mặc Tây Quyết khẩy môi một cái, nhận lấy chiếc bàn chải rồi tức tối đánh răng, gương mặt không vui. Ngôn Tiểu Nặc cười lên vui vẻ, nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong và trốn khói phòng tắm trước Mặc Tây Quyết, “Em đi làm bữa sáng cho anh.” Mặc Tây Quyết miệng đầy bọt kem đánh răng cử như thế chăm chăm nhìn cô chạy vào trong bếp, lạ bị cô gái này lừa một vố rồi!
Ngôn Tiểu Nặc cười thầm trong bụng, bật bếp chiên trứng và bánh mì.
Mặc Tây Quyết đánh răng rửa mặt xong rồi bước ra, mùi thơm của sữa tầm trên người hoà quyện với mùi trứng chiên. “Ăn cơm thôi” Ngôn Tiểu Nặc bày thức ăn đã nấu xong lên bàn rồi ăn cơm cùng Mặc Tây Quyết.
Dùng xong bữa sáng, Ngôn Tiểu Nặc đi vào phòng sách, bắt đầu xem những tạp chí mới ra. “Anh ra ngoài một chuyen.” Mặc Tây Quyết thay lên bộ quần áo vest rồi chào tạm biệt với cô bước ra khỏi nhà.
Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu lên hỏi, “Anh đi đâu vây?”
“Đến công ty.” Mặc Tây Quyết vừa trả lời vừa mở cửa rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì thêm, chăm chú xem quyển tạp chí trong tay, sau đó thực hiện bản thảo đầu tiên của thiết kế.
Chỉ là hoa văn trên bức bản thảo mới cô không biết nên dùng nguyên liệu gì thì tốt.
Lúc này, điện thoại mới của cô được đưa tới.
Ngôn Tiểu Nặc lấy điện thoại mới từ quán gia Duy Đức, cười nói với ông: “Cảm ơn ông, quản gia Duy Đức, vất vả cho ông phải chạy tới đây rồi” Trên khuôn mặt của quản gia Duy Đức không giấu được sự mệt mỏi, nhưng ông vẫn cố gắng hiện lên nụ cười thanh lịch: “Không có gì ạ, cô Ngôn, điện thoại vẫn nên đưa cho cô sớm thì tốt hơn, tránh làm ảnh hưởng đến công việc của cô.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn quản gia Duy Đức và nói: “Quản Gia Duy Đức, ông trông có vẻ rất mệt mỏi, vào đây nghỉ ngơi một chút đã.”
Quản gia Duy Đức lắc đầu cười đáp: “Cảm ơn cô Ngôn, tôi còn phải đi xử lý việc phi công máy bay riêng của nhà họ Mặc nên tôi không ở lại được.”
“Phi công riêng của Mặc Tây Quyết làm sao vậy?” Ngôn Tiểu Nặc tò mò hỏi một câu. “Cũng không có gì cả, chỉ là tối qua cậu Mặc họp xong thì đột nhiên về luôn, phi công đến muộn mất 1 tiếng nên bị cậu Mặc cho nghỉ việc” Duy Đức vừa nói vừa thở dài.
Ngôn Tiểu Nặc bị sốc, “Anh ấy đột ngột quyết định về trước sao?”
“Đúng vậy, vốn dĩ cuộc họp kết thúc xong vẫn còn một bữa tiệc cao cấp nữa nhưng cậu chủ không tham gia.” Duy Đức không giấu Ngôn Tiểu Nặc, “Có điều cũng chẳng có gì, những gì nên nói thì đều nói hết trong cuộc họp rồi”
“Không ảnh hưởng đến việc đại sự của anh ấy là tốt rồi.” Ngôn Tieu Nặc thở dài nhẹ nhõm. “Cậu chủ rất lo lắng cho cô Ngôn ở nhà một mình, nên mới vội vàng trở về như vậy.” Duy Đức nhìn ra được tâm tư của Ngôn Tiểu Nặc, “Tấm lòng của cậu chủ cô Ngôn hiểu rõ là được rồi, không nên nghĩ nhiều về nó.”
Ngôn Tiểu Nặc im lặng một lúc rồi nói: “Quản gia Duy Đức, ông chờ tôi một chút được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!