Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm lắc đầu, giọng nói bình tình: “Không sao cả, Lục học trưởng, nhà anh ở đâu vậy? Em đưa anh về.”
Nhưng Lục Đình lại không nói cho cô biết, chỉ nhìn vào căn biệt thự to lớn mỹ lệ trước mặt nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Đây là nhà em phải không? Để anh đưa em về nhà.”
“Á?” Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp phản ứng lại thì Lục Đình đã kéo cô đi vào cửa. “Lục học trưởng, anh đừng có như vậy.” Ngôn Tiểu Nặc không ngờ rằng bình thường Lục Đình nhẹ nhàng hiền hoà lại đột nhiên trở nên cố chấp như vậy.
Đó có phải là sự dũng cảm của rượu gây ra không?
Cô đang suy nghĩ lung mung, không ngờ Lục Đình không cẩn thận bước hụt bậc thềm nhà, cả người ép cô vào cửa. “Ai ya!” Cái lưng mỏng manh của Ngôn Tiểu Nặc bị anh ép chặt vào cánh cửa, một cảm giác đau tê người. “Anh xin lỗi.” Lục Đình nhanh chóng buông cô ra, “Em không sao chứ?” Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, một lúc sau mới nói: “Em không sao.”
“Em đi vào đi, anh cũng phải về đây.” Luc Đình thấy mình đã đưa cô đến cửa rồi nói với cô. Nhưng Ngôn Tiểu Nặc không mở cửa ngay mà có chút lo lầng: “Lục học trưởng, điệu bộ anh như thế này, anh có thể tìm được đường về nhà không?”
“Đương nhiên là có thể rồi, con đường đi bộ nhiều năm sao có thể không tìm được đường về chứ?” Lục Đình cười, “Em về đi, anh đi đây.”
“Nhưng mà..”Ngôn Tieu Nac không nghĩ nhiều, trực tiếp bước xuống bậc thêm, giọng nói cứng rắn, “Để em đưa anh về.”
Còn một đoạn đường dài, ngộ nhỡ Lục Đình lại giống như vừa rồi bị ngã ở đâu thì cô là người có tội đầu tiên.
Lục Đình nhìn cô một lúc, bất lực lắc đầu: “Được rồi” Đột nhiên hàng lông mày của anh nheo lại, vội vã chạy tới phía chiếc thùng rác rồi nôn ra.
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng chạy tới vỗ lưng cho anh, cả tối Lục Đình giường như chưa ăn thứ gì vào bụng, nôn ra toàn là rượu nhưng rượu vang đỏ nhìn vào giống như là máu vậy. “Lục học trường, anh cảm thấy thế nào rồi?” Ngôn Tiểu Nặc thấy điệu bộ của anh, không dám đi cùng anh nữa, chờ anh nôn xong cô đỡ anh đi vào căn biệt thự. “Lục học trưởng, anh đến nhà em uống chút nước đi.” Ảnh mắt của Ngôn Tiểu Nặc long lanh, kèm theo sự quan tâm. Lục Đình chỉ cảm thấy sau khi nôn xong đầu óc đau nhức, anh cũng muốn xúc miệng để khử đi mùi nồng nặc của rượi. Vi vậy Ngôn Tiểu Nặc dẫn Lục Đình vào căn biệt thự, Lục Đình muốn đổi một chiếc dép đi trong nhà, cúi đầu xuống thì phát hiện trước cửa chính có hai đôi dép đi trong nhà, một đôi màu xanh da trời khá là nhỏ, và một đôi còn lại là màu xanh đậm khá lớn. Đó là một đôi dép của đàn ông.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ nghĩ Lục Đình uống say rồi nên cô đỡ Lục Đình ngồi xuống ghế sofa, và đi rót một tách trà đặc. “Nhà vệ sinh ở đâu?” Lục Đình hỏi nhỏ, “Anh muốn súc miệng một chút.”
Ngôn Tiểu Nặc chi vào nhà vệ sinh trong phòng khách, bởi đăng kia.”
Lục Đình đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, sửa soạn lại bản thân, rồi dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này mới tỉnh táo hơn nhiều.
Nhưng cả người vẫn cảm thấy rất say.
Lúc anh bước ra ngoài thì nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đang đứng ở cửa chờ anh, thấy anh bước ra, cô đỡ lấy anh. “Anh uống chút trà đặc đi, sẽ tinh táo hơn đấy.” Ngôn Tiểu Nặc đưa tách trà cho anh.
Lục Đình uống một ngụm trà đặc, không những không tỉnh táo hơn mà còn có cảm giác buồn nôn, nhanh chóng quay người chạy vào nhà vệ sinh.
Ngôn Tiểu Nặc bị sợ hãi một phen, “Lục học trưởng, hay là đến bệnh viên ” Lục Đình chỉ cảm thấy rất say, cố gắng ngước đầu lên, chỉ thầy trời đất đang quay cuồng rồi bất tỉnh.
Ngôn Tiểu Nặc gần như sợ đến chết, vội vàng dìu Lục Đình lên giường rồi cô nhìn lên đồng hồ treo trên tường, sắp 10 giờ khuya rồi.
Cô nhớ là cạnh biệt thự Hằng An có một phòng khám chữa bệnh nhỏ, cô vội vã chạy đi tìm họ.
Một mạch chạy tới phòng khám vừa may bá sĩ vẫn chưa nghỉ làm, sau khi cô nói tình hình xong, bác sĩ xách theo hòm thuốc rồi đi cùng cô đến biệt thự. “Cô gái, chỗ cô ở thật là rộng” Vị bác sĩ bị sự to lớn bề thể của biệt thự làm cho kinh ngạc. “Bác vĩ, ông kiếm tra xem, anh ấy vừa nôn xong thì bị ngất đi.” Ngôn Tiểu Nặc vội vàng chỉ vào Lục Đình và nói với bác sĩ.
Vị bác sĩ gật đầu, sắc thái trở nên nghiêm túc, “Không sao đâu, rượu được nôn ra ngoài thì sẽ không sao cả, bất tinh là vì nồng độ rượu sộc lên, chỉ cần nghi ngơi cho tốt là không sao cả” Ông ngừng một chút rồi nói tiếp, “Cho anh ta tỉnh dậy mới cho ăn, nhưng chỉ được uống canh thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, tạ ơn trời đất, Lục Đình không sao là tốt rồi.
Cô tiễn bác sĩ rời khỏi biệt thự, khi quay trở lại vẫn thấy Lục Đình đang ngủ say, cũng may ngày mai Mặc Tây Quyết mới về, cô sẽ để Lục Đình ngủ qua đêm ở đây một tối, mọi chuyện chờ ngày mai tỉnh dậy rồi nói sau.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!