Ngôn Tiểu Nặc xuống tới dưới lầu và Mặc Tây Quyết đang ở trong xe đợi cô.
“Lên đi.” Mặc Tây Quyết mở cửa xe cho cô.
“Vâng.” Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười rồi lên xe.
Cô nghĩ một lát rôi quyết định nói cho Mặc Tây Quyết về những kế hoạch vừa rồi của cô, “Em muốn sáng mai tới công ty cho vay tiền đó.”
Mặc Tây Quyết nghe thấy cô nói vậy, chỉ hơi gật đầu, “Đã nói với Duy Đức chưa? Để cho ông ấy sắp xếp”
Ngôn Tiểu Nặc cười đáp: “Em nói rồi.
Mặc Tây Quyết không có ý gì cũng không nói thêm một câu nào cả, biểu cảm cũng không hề có sự thay đổi.
Đây thực sự là một việc khiến tâm trạng đi xuống.
Ngôn Tiểu Nặc định nói gì đó để xua tan đi bầu không khí ảm đạm thì nghe thấy giọng của Mặc Tây Quyết: “Ngày kia là chủ nhật, em có dự định gì chưa?” “Tạm thời chưa có, sao vậy?”
Mặc Tây Quyết ôm cô lên đùi, “Muốn đi đâu hoặc muốn làm bất cứ điều gì, ngày kia anh sẽ bên cạnh em cả bộ “
ngày: Ngôn Tiểu Nặc không ngờ anh đột nhiên lại hỏi như vậy, “Cái này, hay là không cần đâu.”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức thay đổi chủ ý: “Được, để em nghĩ kỹ đã được không?”
“Được.” Mặc Tây Quyết rất nhanh liền đồng ý, “Hôm nay đưa em đi ăn.”
“Ăn ở đâu?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, rồi nhìn lên quần áo trên người, “Có cần em trở về thay quân áo không?”
“Không cần đâu.” Mặc Tây Quyết nói nhẹ nhàng rồi chuyển chủ đề, “Em mở Weibo ra, xem xem có bao nhiêu fan hâm mộ rồi?”
“Ồ” Ngôn Tiểu Nặc mở Weibo của cô ra, vừa nhìn vào lượng người hâm mộ làm cô giật mình, “Tăng lên 120 vạn rồi, sao lại nhanh như vậy?”
Mặc Tây Quyết lấy điện thoại của cô và xem, một ánh sáng loé lên trong đôi mắt đen của anh.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh có chút rụt rè, anh chàng này lại đang bàn mưu tính kế gì đây?
“Rất tốt.” Mặc Tây Quyết thu lại ánh mắt tính toán trong đôi mắt đen về, rồi trả điện thoại cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc cất điện thoại đi, hỏi nhỏ nhẹ một câu: “Sao vây?”
“Không có gì.” Mặc Tây Quyết dựa vào ghế sau của chiếc xe một cách uể oải, “Theo đà tăng này thì vẫn còn một thời gian nữa.
“Ô” Ngôn Tiểu Nặc thấy anh không muốn nói nhiêu, cô cũng không muốn hỏi thêm.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi nhà hàng ăn, Ngôn Tiểu Nặc đứng ởtrước cửa nhà hàng do dự không dám vào.
Mọi chỉ tiết xung quanh nhà hàng đều mang nét cổ điển sang trọng, trang phục và cách ăn mặc của nhân viên phục vụ ở đây không khác nhiều so với những chỗ khác, nhưng dáng người thẳng tắp, một kiểu khí chất thần thái được toát ra từ bên trong, mà chỉ nơi này mới có.
Nói chính xác chính là sự tự tin, chỉ có một nơi đủ tốt mới có thể khiến cho nhân viên tràn đầy sự chân thành và tự hào đến như vậy.
Mặc Tây Quyết nắm lấy bàn tay cô dắt cô bước vào trong.
Nhân viên phục vụ không hỏi gì chỉ _Ì cung kính cúi người chào anh, rồi đưa họ đến một căn phòng thanh nhã.
Trước cửa căn phòng, một số nhân viên phục vụ đã sẵn sàng đứng ngay ngắn ở đó từ lâu, thấy Mặc Tây Quyết tới họ lập tức nhẹ nhàng di chuyển tới mở cửa cho anh.
Vào đến trong phòng, Mặc Tây Quyết để cô ngồi xuống trước rồi vẫy tay với nhân viên phục vụ.
“Cậu Mặc, có gì xin cứ dặn dò ạ.”
Nhân viên phục vụ cung kính nói, rồi lập tức lui ra ngoài.
Cậu Mặc? Nơi này là một sản nghiệp của tập đoàn Đế Quốc sao?
Ngôn Tiểu Nặc tò mò rồi nhìn anh.
Mặc Tây Quyết dường như đã nhìn ra sự tò mò của Ngôn Tiểu Nặc rồi nói nhẹ nhàng: “Em đoán rất đứng, nhà hàng này là một trong những sản nghiệp của tập đoàn Đế Quốc”“
Ngôn Tiểu Nặc cười: “Thảo nào họ gọi anh là cậu Mặc.”
“Em rất tỉ mỉ” Ánh mắt của Mặc Tây Quyết có chút tán dương, “Còn rất nhạy cảm nữa.”
Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng lắc đầu, “Đâu có.
“Em đến muộn rồi, thật xin lỗi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Ngôn Tiểu Nặc quay đầu đó là Toàn Cơ.
Cô nhanh chóng đứng lên, rồi rất lịch sự, “Chào cô Toàn Cơ.”
“Uyển Cừ mau ngồi xuống đi.” Toàn Cơ lập tức tiến lại phía trước võ lên vai cô rồi nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!