Cô bị hãm hại rồi! Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy toàn thân nóng rát khó chịu, trong bóng tối, cô chạm phải một vật gì đó lạnh buốt, không chịu được toàn bộ người áp lên đó.
“Muốn bản thân như vậy à? Vậy tôi sẽ cho cô toại nguyện, cô đừng có hối hận đấy!”
Ngôn Tiếu Nặc trong cơn mơ hồ nghe thấy tiếng nói của một người đàn ông, sau đó cô ấy bị người đó chặn môi lại, triền miên suốt một đêm…
Ngày hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc mở mắt một cách khó khăn, đập ngay vào mắt là một khuôn mặt người đàn ông đang ngủ, cánh tay mạnh mẽ của hắn vẫn đặt trên eo của mình, cô cúi đầu xuống nhìn mình và hắn, trong đầu ong lên một tiếng, sau đó là một tiếng la hét thất thanh.
Hôm qua, cô đến nhà cậu để mượn tiền chữa bệnh cho bà ngoại đang nguy kịch, gia đình cậu rất khó nói chuyện, đồng ý rồi, nhưng yêu cầu cô tham gia một bữa tiệc với tư cách là em gái cô, vì khuôn mặt họ trông rất giống nhau. Vì cửu bà ngoại, cô không do dự đã đồng ý, kết quả, cô bị đưa vào trong một căn phòng, toàn thân bắt đầu nóng ran…
“ồn quá!” Mặc Tây Quyết vì ồn quá mà tỉnh, nhíu mắt, đôi mắt đen toát lên vẻ vô cùng nguy hiểm.
“Tôi, anh” khuôn mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên, nói không thành câu: “Anh… anh sao lại có thể làm vậy với tôi!”
“Biếu không thì tôi đương nhiên sẽ nhận thôi”Mặc Tây Quyết lạnh lùng đáp.
“Anh…” Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng hiểu mình đã bị người nhà cậu hãm hại rồi, cô rất tức giận, khó chịu, nhưng không thể rơi nước mắt, hôm nay bà ngoại phẫu thuật, không có tiền, ca phẫu thuật của bà không thể tiến hành, bây giờ cô phải đến bệnh viện ngay
Cô ấy không có nhiều thời gian để buồn bã ở đây, từ trên giường ngồi dậy, toàn thân đau nhức khiến cô hít một hơi, có cắn răng chịu đựng cơn đau, lảo đảo bước xuống giường, nhặt chiếc váy màu vàng nhạt và đi thẳng ra ngoài.
“Đứng lại.” Mặc Tây Quyết hét lên, ánh mắt lạnh bằng: “Bố mẹ cô đã bản cô cho tôi rồi, cô muốn đi đâu?”
“Bán cho anh rồi?” Ngôn Tiểu Nặc choáng váng, gia đình cậu không chỉ lên kế hoạch hại cô, mà còn bản đứt cổ rồi?
Nhìn ánh mắt không thể tin nổi của cô, Mặc Tây Quyết lạnh lùng đáp: “Nếu như không sợ công ty của bố cô phá sản, thì cô đi đi.”
Trong ngữ khí của anh ta kèm theo sự kiêu ngạo ngông cuồng, khiến cho Ngôn Tiểu Nặc run rẩy trong lòng. Công ty của cậu là tâm huyết duy nhất mà ông ngoại để lại, là thứ bà ngoại trân trọng cả đời!
Cô không thể đứng nhìn tập đoàn Diệu Hoa bị hủy hoại vì cô, nếu như vậy, bà ngoại sẽ đau lòng biết bao.
Nhưng mà, bị bán đi như này sao, sao cô có thể cam tâm trở thành người phụ nữ của hắn? Loại phụ nữ được người ta bao nuôi? Cô tuyệt đối không muốn!
Cô muốn giải thích cho rõ ràng, nhưng nghĩ đến chi phí phẫu thuật của bà ngoại, trong lòng Ngôn Tiểu Mặc như có hai người đang giằng xé nhau, cuối cùng vì bà ngoại, cô chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!