Cô cắn chặt môi không để mình phát ra âm thanh, nước mắt rơi xuống làm ướt hết gối.
Cô chịu đựng hết sự va chạm này đến va chạm khác, cuối cùng nhắm mắt lại một cách bất lực.
Xong việc, Đoạn Kim Thần đứng bên giường và mặc quần áo, anh nhìn vào Đường Hoan đang nằm trên giường với vẻ mặt tái nhợt, đáy mắt thoáng qua một tia phiền muộn.
Nhưng anh không nói gì nhiều, sau khi mặc đồ xong anh liền rời khỏi phòng.
Khi căn phòng trở lại yên tĩnh, Đường Hoan mới mở mắt ra và nhìn vào chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà. Nước mắt cô đã cạn, cô giống như một con búp bê sứ mỏng manh.
Cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi cô tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.
Cô kìm nén sự đau nhức toàn thân mà đứng dậy đi vào phòng tắm, trong gương là một cơ thể đầy vết xanh tím, trong mắt cô tràn đầy sự cay đắng.
Khi cô đi xuống lầu, bóng dáng của Đoạn Kim Thần đã không còn ở trong biệt thự từ lâu.
Cô ngồi xuống bàn ăn, người giúp việc lập tức mang đồ ăn lên cho cô, cô ăn được vài miếng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô nghe máy một cách thờ ơ: “Cô Đường, bà ngoại cô đột nhiên phát bệnh, đang trong tình trạng nguy kịch và rất nguy hiểm, cô hãy lập tức đến bệnh viện.”
Đường Hoan không dám chậm trễ một khắc nào, sau khi cúp điện thoại, cô bất chấp sự ngăn cản của người giúp việc và vội vã đến bệnh viện.
Khi cô đến bệnh viện, bà ngoại đã vào phòng phẫu thuật, cô lòng nóng như lửa đốt chờ đợi ở bên ngoài, cô đi đi lại lại ở hành lang với sự lo lắng.
Một tiếng sau, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, các bác sĩ mặc áo khoác trắng bước ra từ bên trong, Đường Hoan nhanh chóng bước đến và hỏi một cách lo lắng: “Bác sĩ Lưu, tình trạng của bà tôi thế nào rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?
Đang yên đang lành sao lại phát bệnh chứ?”
Bác sĩ Lưu tháo khẩu trang xuống và nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Cô Đường, tình trạng bệnh nhân xấu đi vì sự lây lan của các tế bào ung thư, trước đây chúng tôi luôn cẩn thận điều trị, mặc dù có thể kiểm soát được bệnh tình, nhưng nó không giúp ích gì cho bệnh tình của bà ấy, lần này các tế bào ung thư đột nhiên lan rộng, chúng tôi chỉ có thể thử một loại thuốc khác.”
Các tế bào ung thư đột nhiên lan rộng sao?
Cô không thể chấp nhận được mà lùi lại một bước, cô nước mắt lưng tròng và nói với vẻ kích động: “Bác sĩ Lưu, ông nhất định phải nghĩ cách cứu bà ngoại tôi, cho dù là bao nhiêu tiền cũng không quan trọng.”
“Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng bệnh tình của bà cô hiện giờ chỉ có thể kiểm soát tạm thời, nếu như tiếp tục kéo dài sẽ có nguy hiểm.” Bác sĩ Lưu nói rồi dừng lại.
“Qua hai ngày nữa sẽ có một vị bác sĩ từ ngoài về, cậu ấy có sự nghiên cứu chuyên sâu về ung thư, là một chuyên gia về ung thư. Nếu như cô có thể mời được cậu ấy, tình trạng của bệnh nhân có thể sẽ có chuyển biến tốt.”
Khi nghe thấy bệnh tình của bà có hy vọng, mắt Đường Hoan sáng lên, cô kích động nắm lấy cánh tay của bác sĩ Lưu: “Anh ấy là ai? Bác sĩ Lưu, ông hãy nói với tôi, tôi nhất định sẽ dẫn anh ấy đến đây.”
Trong mấy năm gần đây, sức khỏe của bà ngoại ngày càng kém đi, trong mấy năm qua, đều là nằm trong bệnh viện dựa vào thuốc để khống chế bệnh tình, bây giờ luôn hôn mê không tỉnh lại, cô tuyệt đối không thể để tình trạng của bà trở nên tồi tệ hơn.
“Cậu ấy là Kiều Trì.” Bác sĩ Lưu nói, còn có ý tốt nhắc nhở cô: “Bác sĩ Kiều này là một bác sĩ có thẩm quyền của khoa não ở Mỹ, còn về việc cô có thể mời cậu ấy đến giúp bà cô chữa bệnh hay không thì điều đó phải tùy thuộc vào cô, hiện tại bệnh nhân đã trược trả lại phòng bệnh sau khi phẫu thuật xong, bệnh tình tạm thời đã được khống chế rồi, nhưng tốt hơn hết là đưa bác sĩ Kiều đến đây càng sớm càng tốt.”
Sau khi nói xong, bác sĩ quay người rời đi, Đường Hoan trở lại phòng bệnh như người mất hồn, cô nhìn sắc mặt tái nhợt của bà ngoại, nỗi đau trong mắt không thể đẩy lùi.
Bà ơi, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ không để bà xảy ra chuyện.
Trong lòng cô đã hạ quyết tâm, cô ra khỏi phòng bệnh và gọi điện cho Giang Chi Thịnh.
Điện thoại vừa được kết nối, Đường Hoan vội vàng hỏi anh: “Đại Thịnh, bác sĩ trước đó mà em bảo anh điều tra tên là gì vậy, anh có manh mối gì chưa?”
“Anh điều tra được rồi, anh đang định gọi cho em.” Giọng nói dịu dàng của Giang Chi Thịnh phát ra từ điện thoại: “Anh đã nói rồi, hy vọng anh ta có thể gặp em, nhưng anh ta…”
“Không sao, anh nói cho em biết tên của anh ta?” Giang Chi Thịnh còn chưa nói xong, trong lòng cô đã có đáp nên nên liền ngắt lời anh.
“Anh ta là Kiều Trì….”
“Đoàng” một tiếng, Đường Hoam như thể nghe thấy tiếng sét giữa trời quang.
Cô nên sớm nghĩ ra không phải sao?
Ban đầu cô nghĩ rằng mình không cần phải cầu xin anh, nhưng bây giờ bệnh tình của bà ngoại ngày càng nghiêm trọng, nếu như còn bướng bỉnh, cuối cùng cô chỉ làm hại bà mà thôi.
Không phải chỉ là cầu xin anh thôi sao? Chỉ cần cầu xin anh, chắc chắn có thể khiến Kiều Trì chữa bệnh cho bà, cô chịu thiệt thòi một chút thì có sao?
Sau khi cúp điện thoại, cô không suy nghĩ nhiều mà rời khỏi bệnh viện và bắt xe đến Tập Đoàn Đoạn Thị.
Nhưng bây giờ đã quá giờ tan làm, Đoạn Kim Thần căn bản không ở công ty, cô gọi điện về nhà giúp việc lại nói anh không ở nhà.
Đường Hoan không chịu dễ dàng từ bỏ, bây giờ tình trạng của bà không thể trì hoãn được, cô nhất định phải bảo anh cứu bà ngoại.
Bà ngoại là người thân nhất của cô trên thế giới này. Nếu có chuyện gì xảy ra, cô thực sự không biết mình có thể kiên trì tiếp được hay không.
Nghe quản gia nói Đoạn Kim Thần không có nhà, cô liền hỏi: “Quản gia, ngoài biệt thự ở Vịnh Repulse ra, Đoạn Kim Thần còn căn biệt thự nào khác không?”
Trước đây có một khoảng thời gian khi hai người xảy ra mâu thuẫn, Đoạn Kim Thần rất ít khi về nhà, mà trong khoảng thời gian đó, Đường Hoan không biết Đoạn Kim Thần sống ở đâu, bây giờ cô chỉ có thể đặt hy vọng lên người quản gia thôi.
Cho dù là anh ở khách sạn hay ở đâu, cô đều phải tìm thấy anh.
Quản gia nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Cậu chủ có biệt thự ở phía tây và phía bắc thành phố, nhưng bình thường hiếm khi đến đó, ngoài lúc ở đây, cậu còn ở biệt thự phía tây, còn những nơi khác rất ít khi đến.”
“Được rồi, anh hãy gửi địa chỉ cụ thể cho tôi.”
Sau khi Đường Hoan cảm ơn xong liền cúp điện thoại, bất kể là ở phía tây hay phía bắc thành phố, cô đều phải đi tìm.
Cô nhanh chóng nhận được địa chỉ mà quản gia gửi cho, cô bắt một chiếc taxi và nói cho tài xế địa chỉ cụ thể.
Sau khi đến nơi, cô tìm được số nhà mà quản gia cho cô, cô ra sức bấm chuông cửa, chẳng mấy chốc, có người giúp việc ra mở cửa.
“Tôi muốn gặp Đoạn Kim Thần.” Vừa nhìn thấy người giúp việc, Đường Hoan vội vàng mở miệng: “Cô hãy nói với anh ấy tôi là Đường Hoan, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.”
Người giúp việc nghe vậy liền gật đầu nói: “Xin vui lòng đợi một lát, tôi lập tức đi hỏi cậu chủ.”
Sau khi người giúp việc rời đi, Đường Hoan chờ bên ngoài một cách lo lắng. Một lúc sau, người giúp việc đi ra và nói: “Phu nhân, cậu chủ nói không có thời gian, bảo cô hãy về đi.”
Cô kích động nắm chặt lấy hàng rào sắt và nói với vẻ lo lắng: “Tôi sẽ không về đâu, trừ khi anh ấy ra ngoài gặp tôi.”
“Phu nhân, cậu chủ nói rồi, cho dù cô ở đây đợi cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không ra ngoài gặp cô đâu, cô nên về đi.”
Nói xong, người giúp việc quay người bỏ đi, còn Đường Hoan thì đứng ở ngoài cửa không chịu đi: “Đoạn Kim Thần, anh ra đây!
Nếu như anh không chịu ra gặp tôi, tôi sẽ không rời đi đâu.”
Cô quả nhiên ngông nghênh đứng giữa cổng và nhìn thằng vào bên trong.
Đoạn Kim Thần đứng trên tầng hai, anh nhìn xuống qua cửa sổ và thấy Đường Hoan đang đứng thẳng lưng ở đó.
Đôi mắt anh tối lại, cuối cùng anh quay lại và ngồi xuống ghế sofa với ly rượu vang đỏ trong tay.
Trong hai ngày qua luôn có dấu hiệu đổ mưa, bầu trời đột nhiên trở nên tối đen, thời tiết tốt như vậy, đột nhiên lại bắt đầu mưa.
Âm thanh “Tí tách tí tách” đập xuống đất và lá cây, còn Đường Hoan không né không tránh, cô vẫn đứng ở đó, nước chảy xuống từ tóc của cô.
Quần áo nhanh chóng bị ướt sũng, những hạt mưa táp vào khuôn mặt trắng trẻo của cô, khiến mặt cô đau nhức, nhưng cô chỉ đưa tay lên gạt nước mưa và vẫn đứng đó.
Không gặp được Đoạn Kim Thần, cô tuyệt đối sẽ không rời đi, bà ngoại vẫn còn đang đợi cô cứu, cô sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Cơn mưa tàn nhẫn táp lên người cô, nhưng cô vẫn đứng đó một cách cứng cỏi, Đoạn Kim Thần nhìn xuống từ trên lầu, đôi môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng, đôi mắt sâu thẳm.
Đường Hoan không biết mình đã đứng đó bao lâu, cô dần dần cảm thấy đầu cô có chút phình ra và hơi thở của cô cũng trở nên nóng hổi.
Rõ ràng là rất lạnh, cơ thể không ngừng run lên, nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ dễ dàng.
Cô biết rằng một khi cô từ bỏ, bà ngoại sẽ không được cứu, bây giờ tất cả hy vọng của cô đều đặt lên người Đoạn Kim Thần.
Cô biết chỉ cần anh ra mặt, bác sĩ Kiều chắc chắn sẽ chữa bệnh cho bà cô.
Một chùm đèn xe đột nhiên đi từ xa đến, xuyên qua những hạt mưa và chiếu thằng vào người Đường Hoan.
Cửa xe mở ra, người lái xe cầm chiếc ô đi vòng qua một bên mở cửa xe.
Một đôi giày cao gót màu đỏ đi xuống từ xe, người phụ nữ với khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm một cách tinh tế xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Khi cô ta nhìn thấy Đường Hoan đang đứng trong mưa, đáy mắt lóe lên một tia căm ghét. Cô ta khoanh hai tay trước ngực và bước trên đôi giày cao gót đi qua đó.
Cô ngước mắt lên và nhìn thấy Lương Phỉ Phỉ qua cơn mưa, Đường Hoan quay mặt đi với vẻ vô cảm.
Hiện tại cô không có thời gian để lãng phí với cô ta, chứ đừng nói đến việc lãng phí nước bọt.
Mà vẻ mặt thờ ơ này của cô khi rơi vào mắt Lương Phỉ Phỉ nó lại có một ý nghĩa khác, cô ta cảm thấy cô đang coi thường mình.
Lửa giận dâng trào, cô ta nhìn cô và nói với vẻ khó chịu: “Biến thành con chuột lột rồi à, vậy mà vẫn có thể không coi ai ra gì như vậy. Đường Hoan, cô cho rằng cô ở đây dầm mưa anh Kim Thần sẽ ra gặp cô sao? Cô nằm mơ đi! Cô đừng nghĩ rằng mình giả vờ đáng thương, đứng đây dầm mưa thì anh ấy sẽ thông cảm với cô!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!