Đây đúng là kẻ thích gây sự, rảnh rỗi kiếm chuyện. Đường Vãn Tình trừng mắt nhìn Đường Hoan, lửa giận như cháy bừng trong ánh mắt của cô ta, động tay muốn lại cô, nhưng lại bị Đường Hoan phản đòn giữ lấy cánh tay của Lương Phi Phi.
“Sao? Còn muốn đánh tôi nữa à?”
Vung mạnh cánh tay, Đường Vãn Tình lùi bước về phía sau, vẻ độc ác hằn rõ trong ánh mắt: “Cô đắc ý gì chứ? Nếu như không có Đoạn Văn Thần cô chẳng là cái thá gì cả.” Nếu không phải vì gả cho Đoạn Kim Thần thì sao cô dám khoa trương tới vậy chứ? Chỉ cần họ ly hôn, liệu cô còn có thể cao giọng kiêu ngạo tới vậy nữa không?
Người ra người vào trong bệnh viện rất nhiều, khi nhìn thấy hai người họ đứng ở cửa tranh cãi nhau, không ít người kéo tới rì rầm bàn tán, có điều cả Đường Hoan và Lương Phi Phi đều để ngoài tai. Đường Hoan giận dữ nói: “Đáng tiếc là tôi có anh ấy đấy, sao nào? Bây giờ cảm thấy bị tôi cưỡi trên cổ rồi đúng không, dù có thế nào tôi cũng vẫn là chị dâu của cô, ở trước mặt cô tôi vẫn cao hơn cô một cấp đấy.” Vẻ tự tin tỏa ra từ trên người cô, ánh mắt cô càng thêm cao ngạo.
Sắc mặt Đường Vãn Tình bỗng tối sầm lại, xé rách phiếu khám nghiệm trên tay. Thấy dáng vẻ phẫn nộ của Lương Phi Phi, đáy lòng Đường Hoan như đạt tới cực điểm của sung sướng, lướt mắt nhìn xuống, cô nhìn thấy kết quả khám nghiệm của tờ phiếu trong tay Lương Phi Phi. Tròn mắt ngạc nhiên, cô ta quả nhiên mang thai rồi?
“Tiện nhận!”
Đường Vãn Tình run rẩy chỉ tay vào cô, Đường Hoan hất văng cánh tay của cô ta, lạnh giọng mỉa mai nói: “Wow…không ngờ rằng loại người phụ nữ ác độc như cô cũng có thể mang thai được, tôi khuyên cô, tốt nhất nên làm việc thiện mà tích đức cho đứa bé trong bụng đi, cẩn thận tới lúc sinh ra lại mang đức hạnh giống cô đấy!”
“Cô….” Đường Vãn Tình nổi giận đùng đùng, sắc mặt đỏ bừng nghiến răng nói: “Cô quả nhiên dám chế giễu con trai tôi, cô có tin tôi nói chuyện này với bố không?”
“Cô đi nói đi!” Đường Hoan chằng hề bận tâm, khoanh tay tiến lại gần về phía Đường Vãn Tình, hờ hững cười: “Cô tới trước mặt ông ấy nói gì thế? Nói tôi bắt nạt cô hay tôi chửi rủa con trai của cô? Đường Vãn Tình, làm người vẫn nên biết điều một chút thì tốt hơn, đừng tưởng có con rồi thì có chỗ dựa, chồng cô chắc có lẽ cũng không thích cô nhỉ!”
“Cô…được lắm!” ĐƯờng Vãn Tình nghiến răng nhìn cô nói: “Đường Hoan, cô thật sự tưởng rằng có Đoạn Kim Thần chống lưng cho cô là cô có thể không sợ trời sợ đất gì nữa sao? Chờ tôi sinh con trai ra thì tới lúc cô, có phần cô được khóc rồi đấy.”
Đoạn Lâm Phong vẫn luôn là một nỗi đau ẩn sâu trong trái tim của Đường Vãn Tình, hơn nữa điều quan trọng nhất ở đây Đường Hoan chính là người yêu cũ của anh. Cô biết Đoạn Lâm Phong đồng ý cưới cô không phải vì yêu cô mà vì lợi ích, hôm nay nỗi đau ấy bị lấy ra để chỉ trích, sao cô có thể không hận chứ?
Đường Hoan vui sướng khi thấy Đường Vãn Tình tức giận như vậy, nụ cười trên gương mặt ngày càng đắc ý hơn: “Vậy chờ con trai cô được sinh ra rồi hãng nói chuyện.”
Nói xong, đưa ánh mắt nhìn lên chiếc bụng phẳng của Đường Vãn Tình, điềm nhiên như không nói: “Cuộc sống riêng của cô hỗn loạn như vậy, cũng không biết đứa trẻ này rốt cuộc có phải là cốt nhục của nhà họ Đoạn hay không, cẩn thận mang thai con của người khác, tới lúc đó khéo lại bị đuổi ra khỏi nhà ấy chứ.”
Dứt lời, cô quay người bỏ đi, không hề nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của Đường Vãn Tình. Một lúc sau, Đường Vãn Tình mới kiềm chế được nỗi hoảng loạn trong lòng, gào lên nói với Đường Hoan: “Đường Hoan, cô quả nhiên dám bội nhọ tôi, tới lúc đó để tôi xem cô còn dám kênh kiệu như vậy nữa không.”
Đường Hoan không màng tới lời đe dọa này của Lương Phi Phi, vẻ mặt hỡ hững đi tới phòng bệnh của bà ngoại. Theo như cô thấy, chỉ có những người không có bản lĩnh mới văng ra những lời thù hận như vậy. Nếu như là trước đây, nghe thấy Đường Vãn Tình nói như vậy, cô nhất định sẽ phản kích, nhưng bây giờ cô đã biết đá chọi đá thì người chịu thiệt vẫn chỉ có mình cô.
Trước đây cô chắc chắn sẽ không để mình phải chịu thua, do vậy mới dễ dàng trúng bẫy của Đường Vãn Tình, bây giờ cô tuyệt đối không thể tiếp tục phạm sai như trước nữa.
Đẩy cửa tiến vào trong phòng bệnh, bà ngoại đang yên lặng nằm trên giường, tiếng máy chạy trị liệu vang lên khắp căn phòng.
Nhẹ nhàng đi tới, kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh bà ngoại, nắm lấy đôi tay gầy gò của bà, ánh mắt để lộ ra vẻ xót xa.
Nếu như không phải vẫn còn có bà ngoại ở trên thế gian cùng với cô, cô thật sự không biết nên làm gì để tiếp tục cuộc sống nữa. Áp đôi bàn tay nhăn nheo của bà ngoại lên mặt, cô thủ thỉ nói: “Bà ngoại, bà mau chóng tỉnh lại có được không? Cháu muốn ăn thịt kho bà làm, mấy năm rồi bà không làm cho cháu ăn….”
Kìm lại giọt nước mắt, cô tiếp tục nói: “Bà ngoại, cháu thích một người, nhưng người đó không thích cháu, cháu không biết phải làm sao…”
Nhìn vào khuôn mặt gầy gò của bà ngoài, cô ngồi lên giường, nói ra tất cả những tâm sự ở trong lòng. Khi cô ngảng đầu lên, giọt nước mắt trên khuôn mặt đã bị cô lau sạch, đắp chăn cho bà rồi lại đứng đó thêm một lúc, cô mới quay người đi ra khỏi phòng bệnh. Cô đi tới phòng làm việc của bác sĩ trị liệu để tìm hiểu thêm về tình hình của bà, bác sĩ nói rằng bà ngoại cô tạm thời vẫn hôn mê, cụ thể khi nào tỉnh lại, họ cũng không thể cho cô một đáp án chính xác được. Sau khi biết tình trạng hiện tại của bà không còn nguy hiểm nữa, Đường Hoan mới rời khỏi bệnh viện, trên đường đi, ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên người cô, nhưng lại chẳng thể đi vào trong trái tim cô.
Ở trên đường chuẩn bị gọi xe, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, mà hình hiện thị người gọi tới là Đường Kha Thành.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, không do dự thêm mà ấn nhận điện thoại. Nếu không có việc gì quan trọng, Đường Kha Thành nhất định sẽ không chủ động gọi điện thoại cho cô như vậy.
“Alo!”
“Hoan Hoan!” Một giọng nói hiền hậu truyền ra từ trong điện thoại, khiến Đường Hoan lầm tưởng rằng gọi nhầm rồi, “Tối nay về nhà ăn cơm đi, cả gia đình chúng ta đã lâu rồi không ngồi cùng nhau nói chuyện.”
Giọng điệu ôn hậu của Đường Kha Thành truyền tới, Đường Hoan có chút giật mình, nhưng không hề lưỡng lự, cô lên tiếng trả lời: “Để con xem đã, không biết có thời gian hay không.” Cô bây giờ có quyền uy hơn trước, dựa vào điều gì mà phải sợ họ như trước đây nữa?
Điện thoại im lặng vài giây, rồi lại nghe thấy giọng nói của Đường Kha Thành: “Hoan Hoan, tuy con gả đi rồi, nhưng suy cho cùng con vẫn là người của gia đình nhà chúng ta, con cũng không thể gả đi rồi là không cần tới người bố này nữa chứ?”
Haha, bây giờ biết cô là con gái rồi ư, sao trước đây không biết sớm vậy đi?
“Được, lát nữa con về.” Người ta đã có ý mời, cô cũng chẳng thể từ chối đúng không?
Ngắt điện thoại, bắt một chiếc xe rồi di chuyển tới địa chỉ của nhà họ Đường, ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần. Dẫu sao thì sau khi về tới nhà vẫn còn có một cuộc chiến cam go khốc liệt đang chờ đợi cô, cô bắt buộc phải chuẩn bị thật tốt tinh thần của mình. Khi về tới nhà, vừa bước vào cửa, Đường Hoan lập tức nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ phát ra từ trong nhà, sau khi đi vào liền nhìn thấy Đường Kha Thành, Lê Mỹ Mỹ và Đường Vãn Tình ngồi trong phòng khách nói chuyện với nhau. Ở trong căn nhà này, cô luôn luôn là một kẻ thừa xuất hiện ở đây, một nụ cười hờ hững để lộ ra trên môi. Cả ba người đang cười nói vui vẻ, khi nhìn thấy cô bỗng im bặt. Đường Vãn Tình nhìn thấy cô, nụ cười trên môi căng cứng lại, lạnh giọng mỉa mai nói: “Bố, bố xem chị con về rồi đây này!”
“Đúng rồi.” Đường Kha Thành mỉm cười, vẫy tay nói: “Hoan Hoan, con về rồi, lại đây ngồi đi.”
Nụ cười trên gương mặt của Đường Hoan cười như không cười, nhếch mày đi tới, ngồi đối diện với họ, biểu cảm cao ngạo để lộ ra trên khuôn mặt của cô. Cô cũng không gọi họ mà im lặng nhìn họ, muốn biết rốt cuộc họ rốt cuộc đang âm mưu điều gì. Cô tất nhiên sẽ không ngu ngốc tới mức thật sự cho rằng họ gọi cô về chỉ là để dùng một bữa cơm mà thôi. Lê Mỹ Mỹ là người mở lời trước, thấy quần áo mặc trên người Đường Hoan là hàng cao cấp, hai mắt đỏ rực, trong lòng ghen tức. Dựa vào điều gì mà người phụ nữ bần hèn này lại có thể sống tốt như vậy, sớm muộn rồi sẽ có một ngày để cô và mẹ cô đoàn tụ với nhau dưới địa ngục.
“Gả vào nhà hào môn danh giá là không biết tới những người trưởng bối như chúng tôi là ai nữa rồi phải không?” Lê Mỹ Mỹ đá đểu nói.
Đường Vãn Tình mở miệng bồi thêm vào: “Mẹ, đây không phải là ruột thịt nên không giống nhau, vừa gả đi là đã không coi đây là nhà nữa rồi.”
“Đúng vậy.” Lê Mỹ Mỹ hiền từ nhìn Đường Vãn Tình, “Vẫn là con gái của mẹ ngoan, biết thương mẹ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!