Chương 26
Câu nói này anh đã giấu trong lòng rất lâu rồi, vừa hay nhân cơ hội này để thể hiện trái tim anh.
Có lẽ trong lòng Đường Hoan, cô đối với anh không có tình cảm gì khác, nhưng anh đối với cô lại vô cùng sâu nặng.
“Đại Thịnh, bây giờ em đã là vợ của Đoạn Kim Thần rồi, em xin lỗi.” Mặc dù câu nói này sẽ làm tổn thương Giang Chi Thịnh, nhưng cô cũng không muốn anh phải lãng phí thời gian cho cô.
Giang Chi Thịnh cảm thấy lòng đau nhói, anh đã sớm biết Đường Hoan sẽ trả lời như vậy, anh lắc đầu: “Thích em là chuyện của anh, anh sẽ không từ bỏ em đâu.”
Sắc mặt Đoạn Kim Thần u ám, thấy Đường Hoan đang định nói gì đó, anh không nói không rằng kéo Đường Hoan vào nhà.
Đường Hoan bị anh kéo vào nhà một cách thô lỗ, cô bất mãn vùng vẫy, trong lúc vùng vẫy chân cô vô tình bị bong gân, đau đến nỗi suýt nữa khóc thành tiếng.
“Đoạn Kim Thần, anh có bị điên không, mau thả tôi ra!”
Ông ơi, đau chết mất.
“A…Đoạn Kim Thần, nửa đêm rồi anh còn lên cơn cái gì?”
Vừa lên đến phòng, cô liền bị Đoạn Kim Thần ném xuống giường, lúc này cô đang ngồi trên giường với cái đầu choáng váng, nhưng dù là như vậy, cái miệng cô vẫn không tha cho anh.
Cùng với âm thanh đóng cửa rất lớn, Đường Hoan run rẩy, cơ thể đột nhiên bị đè lên.
“Đường Hoan, không ngờ cô lại đê tiện như vậy, thủ đoạn quyến rũ đàn ông cũng thật cao minh, trước là Đoạn Lâm Phong, sau đó lại đến Giang Chi Thịnh, rốt cuộc trong mắt cô có tôi không?” Những tiếng gầm gừ tức giận phát ra khỏi cổ họng Đoạn Kim Thần, hơi thở trên người khiến cho người ta sợ hãi.
“Đoạn Kim Thần, anh đang nói cái gì vậy, tôi quyến rũ đàn ông khi nào!” Đường Hoan tức giận đến nỗi hai mắt đỏ hoe, chuyện của Đoạn Lâm Phong lần trước, rõ ràng là cô bị hãm hại, Đoạn Kim Thần chính là một con lợn!
Vợ của mình bị người ta bắt nạt, vậy mà anh lại vào hùa với người ngoài dạy dỗ cô!
“Còn nói không có, cô coi Đoạn Kim Thần tôi là thằng ngốc sao?” Đoạn Kim Thần cười khẩy: “Nếu như cô đã thích quyến rũ đàn ông như vậy, tôi sẽ cho cô biết thế nào gọi là đàn ông!”
Nói xong, anh xé quần áo của Đường Hoan ra.
Đường Hoan kinh ngạc kêu lên: “A, Đoạn Kim Thần, anh bỏ tôi ra, anh phát điên cái gì vậy? Bây giờ anh đang ghen sao?”
Không phải là anh không thích cô sao? Tại sao phải tức giận như vậy?
“Ghen?” Đoạn Kim Thần cười khẩy, đôi mắt đầy sự mỉa mai: “Cô cũng xứng sao?’ Lắng nghe những câu nói lạnh lùng và không vấn đề gì của anh, trong lòng Đường Hoan đau nhói, nước mắt vô thức trào ra.
Đúng vậy, cô không xứng, sao cô có thể quên được, giữa họ chỉ là mối quan hệ hợp tác cùng có lợi!
“Nếu như không phải đang ghen, vậy thì anh đang làm…..a”
Lời còn chưa nói hết, trước ngực chợt thấy lạnh, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, hai tay cô ôm chặt lấy ngực, tuy nhiên sức mạnh của đàn ông và phụ nữ có sự khác biệt quá lớn, chỉ chốc lát, quần áo trên người Đường Hoan đã bị anh lột sạch.
“Đoạn Kim Thần, đồ khốn nạn!”
Nghe thấy những lời chửi bới của Đường Hoan, Đoạn Kim Thần vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục cắn vào cổ cô.
Đoạn Kim Thần lúc này giống như một con sư tử mất hết kiểm soát, trong lòng đã bị sự tức giận và ghen tị lấp đầy.
Rõ ràng là Đoạn phu nhân rồi, tại sao còn muốn đi quyến rũ người đàn ông khác?
Đoạn Kim Thần anh trong mắt cô không đáng giá như vậy sao? Khiến cô ghét như thế sao?
Trái tim càng tức giận, những động tác tay lại mạnh hơn.
Thấy người đàn ông chuẩn bị tiến vào, tuyến phòng cuối cùng của Đường Hoan không còn kiểm soát được nữa, nước mắt trào ra, cơ thể không ngừng run lên.
Vô tình ngước lên nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Đường Hoan, cơ thể Đoạn Kim Thần nhất thời cứng lại, dường như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, dục vọng và sự tức giận của cơ thể lúc này đã bị anh cố gắng nhịn xuống.
“Haha…loại phụ nữ như cô, chạm vào chỉ khiến tôi cảm thấy bẩn.”
Lời nói của Đoạn Kim Thần giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm xuyên qua trái tim cô một cách tàn nhẫn, lúc này trái tim vô cùng đau đớn.
Nhìn Đường Hoan với đôi mắt nhắm nghiền, Đoạn Kim Thần mím môi và quay người rời khỏi phòng, cùng lúc tiếng đóng cửa vang lên Đường Hoan vùi đầu vào chăn và bắt đầu khóc.
Nước mắt làm ướt ga trải giường, dưới tấm chăn là một cơ thể đang run rẩy, giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần cứ vang lên trong đầu cô.
Anh dựa vào cái gì mà sỉ nhục cô như vậy? Tại sao lần nào cũng không chịu nghe cô giải thích, rồi tự cho rằng cô là một người phụ nữ lả lơi ong bướm?
Đường Hoan cứ nằm khóc, rồi ngủ thiếp đi trong vô thức.
Hôm sau Đường hoan thức dậy, khi cô nhìn thấy đôi mắt sưng húp như mắt superman của mình, cô cắn chặt môi.
Khốn kiếp, tối qua cô đã khóc bao lâu chứ? Không ngờ lại sưng như thế này.
Cô dùng một chiếc khăn nóng đắp lên mắt, cuối cùng khi thấy nó không còn sưng húp nữa Đường Hoan mới xuống lầu.
Dưới lầu, đúng như trong dự liệu của cô, hoàn toàn không thấy bóng dáng Đoạn Kim Thần đâu, ánh mắt lóe lên một chút mất mát.
“Phu nhân, cô hãy ăn sáng trước đi.” Dì Đồng bước đến bên cạnh Đường Hoan, vẻ mặt lo lắng.
Đường Hoan gật đầu và trực tiếp ngồi xuống bàn ăn, tuy nhiên những món điểm tâm tinh tế trên bàn sau khi cho vào miệng, lại trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Cuối cùng sau khi ăn được hai miếng cô liền đặt đũa xuống.
Dì Đồng nhìn tấm lưng của Đường Hoan và lắc đầu, gần đây dì không còn nhìn thấy Đường Hoan cười nữa, nụ cười trên khuôn mặt cô ngày càng ít đi.
Thấy trong nhà không có gì để làm, Đường Hoan liền trở về phòng.
Cô ngủ một mạch đến tối.
Mị Sắc.
Đường Hoan ngồi ở phòng nghỉ mà không có biểu cảm gì, cô chỉ khẽ cau mày.
“Hoan Hoan, cái bộ dạng muốn chết này của cậu là gì vậy?” La Vưu Phi bước đến bên cạnh Đường Hoan và vỗ vai cô.
“À…” Đường Hoan liếc cô một cái rồi lại thở dài.
La Vưu Phi nhướn mày: “Chồng cậu lại làm khó cậu sao?”
Không nhắc đến Đoạn Kim Thần thì không sao, vừa nhắc đến anh ta, trong lòng Đường Hoan lại càng cảm thấy bức bối: “Cậu nhắc đến anh ta làm gì? Phiền chết đi được.”
“Mình nói này cậu vừa mới kết hôn, sao lại….”
“Hai người hãy đến phòng 503 và 504 tiếp khách.”
Đường Hoan đang trò chuyện với La Vưu Phi thì người quản lý của Mị Sắc đến gọi hai người đi.
Hai người nghe xong liền cùng nhau ra khỏi phòng chờ.
“Được rồi, cậu cũng đừng có căng thẳng như thế nữa, nếu như thật sự cảm thấy không vui, một lát nữa tan làm, mình mời cậu đi ăn đêm.”
“Được.” Đường Hoan gật đầu, tạm thời vứt sự không vui ra sau đầu mình.
Vừa nói vừa cười chằng mấy chốc đã đến phòng riêng, khi cô mở cửa ra, cô không ngờ sẽ nhìn thấy Đoạn Lâm Phong ở bên trong, cô nhanh chóng lui ra ngoài.
Đoạn Lâm Phong đang ngồi cạnh hai cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang, nhìn thấy cánh cửa vừa hé ra rồi đóng lại, cũng không để ý lắm và tiếp tục uống rượu.
“Sao vậy?” La Vưu Phi đang định đi đến phòng khác thì thấy Đường Hoan đột nhiên đi ra, cô nghi ngờ hỏi.
“Đoạn Lâm Phong ở bên trong.” Đường Hoan cau mày.
Nhìn thấy anh ta lại nhớ đến chuyện anh ta hãm hại cô lần nước, đúng là cực phẩm trong số những kẻ cặn bã, nếu như cô bước vào, không biết anh ta sẽ làm khó cô như thế nào.
“Cái tên cặn bã đó ở bên trong sao? Vậy cậu sang phòng kia đi.” La Vưu Phi đi đến bên cạnh Đường Hoan và nói một cách hào sảng.
Đường Hoan kích động mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”
“Chuyện nhỏ, hãy đợi mình xử lý anh ta.” La Vưu Phi chớp mắt rồi đẩy cửa bước vào.
Đường Hoan tiến lên vài bước và cũng bước vào phòng riêng.
“Buổi tối tốt lành, tôi là…” lời còn chưa nói xong, những gì Đường Hoan sắp nói ra liền bị nghẹn lại.
Đoạn Kim Thần? Sao anh ta lại ở đây? Trong đầu Đường Hoan lúc này có hàng vạn câu hỏi vì sao.
Lúc này cô có thể cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của Đoạn Kim Thần đang chĩa thẳng vào người cô.
“Lại đây, uống rượu với tôi.” Trong lúc Đường Hoan đang sững sờ liền bị một người kéo lại ngồi xuống ghế sofa.
Đôi mắt của Đoạn Kim Thần dừng trên cánh tay người đàn ông đang kéo lấy Đường Hoan, nếu như ánh mắt có thể giết người thì người đàn ông đó đã chết ngàn vạn lần.
Người phụ nữ chết tiệt, đây chính là nguyên nhân mà cô qua đêm không về nhà? Cô thiếu tiền như vậy sao?
Sắc mặt ngày càng tối lại, nhìn thấy dáng vẻ miễn cưỡng nở nụ cười của Đường Hoan, đáy mắt anh lại càng trở nên lạnh lùng, anh muốn xem xem cô có thể kiên trì được bao lâu.
Mặc dù lúc này Đường Hoan cười tươi như hoa, nhưng chỉ có cô mới biết mình hồi hộp đến mức nào.
“Không phải cô đến bồi rượu sao?” Người đàn ông vừa kéo Đường Hoan ngồi xuống thấy Đường Hoan vẫn không làm gì, liền không vui nói.
Đường Hoan kiên trì gật đầu: “Phải.”
“Đến đây chơi với anh, chỉ cần cô em là anh vui, anh sẽ mua hết rượu cho em, thế nào?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Hoan, anh ta cười vô cùng xấu xa.
Hai tay anh ta cũng bám vào vai Đường Hoan một cách mờ ám.
Đường Hoan ngước mắt lên nhìn Đoạn Kim Thần và phát hiện anh không hề nhìn về phía cô, lúc này trong lòng cô khẽ đau nhói, sự chua xót lan đến tận đáy lòng.
Tâm trạng gần đây của cô rất kỳ lạ, dường như luôn bị ảnh hưởng bởi Đoạn Kim Thần.
Hít một hơi thật sâu và ổn định lại tâm trạng, Đường Hoan chủ độnh rót rượu cho người đàn ông kia với vẻ mặt tươi như hoa: “Anh ơi, câu này là anh nói đấy nhé, vậy anh hãy uống nhiều một chút, tôi kính anh một ly.”
Nói xong cô cầm ly rượu lên và uống cạn.
“Tửu lượng tốt.” Người đàn ông cười lớn, rồi cũng nhấc ly rượu lên uống cạn.
Những người trong căn phòng riêng này không biết thân phận của Đường Hoan, hôm nay Đoạn Kim Thần đến đây với khách hàng, chỉ vì có chút không muốn gặp Đường Hoan, cho nên mới dắt họ đến hộp đêm, nhưng không ngờ lại để anh nhìn thấy một màn đặc sắc như vậy, sự mỉa mai trong ánh mắt anh ngày càng mạnh mẽ.
Nhìn Đường Hoan uống hết ly này đến ly khác, đáy mắt Đoạn Kim Thần dần dần nổi giông bão.
Đường Hoan đã không biết mình uống bao nhiêu ly rượu. Cô chỉ biết rằng khách không từ chối, người ta mời là cô uống, lúc này đầu óc cô hơi choáng váng.
Đường Hoan, nhất định phải nhẫn nhịn, cô không thể làm trò cười trước mặt Đoạn Kim Thần.
Đột nhiên người đàn ông kia cũng không biết có phải đã uống nhiều hay không, lòng can đảm của anh ta lớn lên, anh ta đưa tay ra và kéo Đường Hoan vào lòng.
“Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra!” Đường Hoan vùng vẫy và liếc nhìn Đoạn Kim Thần, cô phát hiện anh chỉ lạnh lùng liếc qua chứ không hề nhìn cô.
Lúc này trái tim cô bắt đầu quặn thắt, anh ta chính là cố ý làm như vậy, Đoạn Kim Thần khốn kiếp!
“Cô hãy ngoãn ngoãn nghe theo tôi, tôi bảo đảm sẽ cho cô một cuộc sống đầy đủ?”
“Tôi không cần!” Con bà nó, cô đường đường là Đoạn phu nhân, nếu như muốn ở nhà ngoan ngoãn hưởng phúc thì đã không chạy đến đây.
“Chà, đúng là một quả ớt nhỏ.” Người đàn ông cười xấu xa: “Tôi thích.”
“Thích cái đầu anh, anh buông tôi ra!” Đường Hoan tức giận và đưa tay lên tát lên mặt người đàn ông kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!