Chương 221 Giày vò
Giữa hai người mặc dù bề ngoài nhìn bình tĩnh nhưng thật ra sóng ngầm mãnh liệt, ai cũng không biết một khi sự thật được phơi bày ngay trước mắt thì sẽ gặp phải hậu quả gì.
Hoặc cả hai cũng không biết nên đối mặt với nhau như thế nào, thời gian này Đoạn Kim Thần cũng bắt đầu trở nên bận rộn, ngoại trừ mấy ngày chăm sóc Đường Hoan ở bệnh viện ra thì sau khi về nhà, anh dường như lúc nào cũng làm không hết việc.
Như vậy trái lại khiến Đường Hoan thoải mái hơn một chút, ít nhất là không phải đối mặt với anh.
Làm gì có ai muốn tâm trạng mình lúc nào cũng u ám?
Phần lớn thời gian Đường Hoan đều ngồi ngẩn người trong phòng, lúc đứa bé vẫn còn cô luôn nghĩ bất kể là trai hay gái, cô đều hy vọng đứa bé sẽ khỏe mạnh lớn lên, vui vẻ không cần lo nghĩ.
Lại không ngờ rằng đứa bé còn chưa có cơ hội nhìn thấy thế giới này liền rời đi.
Nước mắt cô đã sớm chảy khô, cô vô cảm đứng dậy giống như cái xác không hồn vào nhà vệ sinh tắm rửa, ngâm mình trong dòng nước ấm, khép lại đôi mắt như hai vì sao, cơ thể mềm mại ở dưới nước như ẩn như hiện khiến người ta phải miên man suy nghĩ.
Trong phòng tắm sương khói quẩn quanh, dưới ánh đèn phảng phất như tiên cảnh nhân gian, nhưng gương mặt tiều tụy của cô gái lại khiến người khác phải đau lòng.
Đoạn Kim Thần mở cửa vào liền nhìn thấy Đường
Hoan nhằm chặt mắt, trái tim anh đột nhiên co rút lại, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, “Hoan Hoan?”
Nghe thấy tiếng nói cô liền mở mắt ra, hai tròng mắt không hề có chút mơ màng nào. Mấy hôm trước anh vẫn luôn tăng ca đến đêm khuya, cô tưởng là anh sẽ không về nhanh như vậy nên không khóa cửa
“Về giường rồi ngủ. Anh thuận tay cầm lấy khăn tắm ở gần đó, thân hình cao lớn của người đàn ông đi đến bên cạnh cô duỗi tay, “Ban đêm lạnh rất dễ bị cảm”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, hai tròng mắt vẫn tĩnh lặng không gợn sóng, giống như một cô bé ngoan ngoãn không biết nóng giận.
Từ khi xuất viện đến giờ, cô vẫn luôn có bộ dáng không vui không giận này, dường như chuyện gì cũng không thể vào được lòng cô
Trong lòng Đoạn Kim Thần không quá thoải mái, bàn tay mang theo vết chai thử thử độ ẩm của nước, mày nhíu lại, nước đã hơi lạnh mà cô vẫn ngâm bên trong, rất dễ bệnh.
Đường Hoan mặc kệ anh làm gì cũng không tiếng nào, hóa ra nước lạnh rồi à, sao cô không cảm giác được gì hết? “Anh đi ra ngoài đi, tôi tự mặc quần áo.” Cô nhàn nhạt lên tiếng, nhìn thoáng qua cửa
“Tôi giúp em. Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn thuận theo ý của Đường Hoan giờ lại đột nhiên phản đối ra tiếng, giọng điệu dịu dàng cũng thể hiện rõ thái độ của anh. Anh duỗi tay đỡ cô dậy, lấy khăn tắm to rộng quần lấy đường cong mê người của cô, ôm cô cẩn thận đi ra phòng tăm.
Lúc ra khỏi phòng tắm anh cúi xuống nhìn, mấy vết thương dữ tợn lướt qua mắt anh.
Đồng tử đột nhiên co rút lại, anh bước nhanh đến bên giường đặt cô xuống, đưa tay nắm lấy tay cô lớn tiếng chất vấn, “Đây là cái gì?”
Cô rũ mắt nhìn vết thương anh chỉ, nở nụ cười không thèm để ý nói, “Đây là vết thương…
Anh đương nhiên biết đây là vết thương, vết thương dài ngắn khác nhau đan xen ngang dọc, quan trọng hơn là mấy vết thương này đều chưa được xử lý, ngâm trong nước nên hiện giờ đã trở nên trắng bệch.
Rõ ràng lúc ở bệnh viện tay cô vẫn còn bình hường, sao hiện giờ lại biến thành thế này?
Bàn tay nắm lấy tay cô không ngừng bóp chặt hơn, chặt đến mức khiến vết thương của cô lại bắt đầu chảy máu.
Rõ ràng là đau muốn chết nhưng sắc mặt cô vẫn bình tĩnh như cũ, giống như cái tay mà anh nằm lấy không phải của cô vậy
“Mấy vết thương này rốt cuộc là vì sao?” Lửa giận bắt đầu nổi lên từ đáy lòng, hai mắt anh lóe lên vẻ nguy hiểm, bàn tay nắm lấy tay cô lại âm thầm buông lỏng.
Cô không kiên nhẫn đẩy tay anh ra, không hề cảm thấy mình không đúng chỗ nào, “Đương nhiên là tự tôi làm “Vì sao lại làm như vậy?” Hai tròng mắt người đàn ông dần dần nổi lên tia máu, lời nói ra miệng lạnh như băng “Vì sao hả?”
Có cong cong môi giống như nghe thấy chuyện cười, chỉ vào ngực mình nhìn anh gắn từng chữ nói, “Bởi vì chỗ này của tôi rất đau, vì thế tôi chỉ có thể chuyển sự chú ý, chỉ có vết thương đau thì nơi này mới không đau nữa!
Nói xong, cô rũ mắt nhìn vết thương trên tay, “Vì thế mỗi khi tim tôi đau tôi liền rạch tay một lần, như thế thì sẽ không cảm thấy đau nữa, anh cảm thấy cách này của tôi có được không?”
Khóe môi cô cong lên giống bông hoa hồng nở rộ, nhưng tươi cười lại không tới đáy mắt, rõ ràng nói ra những lời tàn nhẫn mà vẻ mặt lại vô cùng hồn nhiên.
Lời cô nói khiến ngực anh nghẹn đến mức phát đau, mỗi câu tiếp theo đều giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim anh, sự hổ thẹn lan tràn đến tận tay chân, anh thậm chí không có cách nào chỉ trích hành vi của cô, chỉ có thể gắt gao ôm cô vào trong ngực.
Hơi thở độc đáo của người đàn ông truyền đến, giọng run run nói, “Đừng tự làm tổn thương mình như vậy, Hoan Hoan”
Anh chưa từng ngờ được cái chết của con lại tạo thành tổn thương lớn như vậy đối với cô, nhưng anh đã điều tra rất lâu mà vẫn không có chút manh mối nào.
Độ cong khóe miệng không ngừng lớn hơn, cô vỗ vỗ lưng anh như an ủi, “Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng tôi không khống chế được mình.”
Giọng điệu hời hợt giống như nói ra chuyện không hề liên quan đến mình.
Anh dùng sức ôm lấy cô như muốn ẩn vào trong người mình, giống như chỉ có vậy mới có thể giảm bớt được đau đớn trong lòng anh.
Một lúc lâu sau anh mới buông cô ra, tiếng nói trầm thấp vang lên, “Chờ anh thêm chút nữa.
Anh nói xong liền xoay người ra khỏi phòng, cô nhìn bóng lưng anh, tươi cười trên mặt dần biến mất, ánh mắt lạnh lẽo.
Nếu anh đối xử với cô như vậy trước khi cô chết tâm, cô nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng vì sao đến tận khi con chết anh mới quan tâm đến cô?
Khi Đoạn Kim Thần trở về phòng trong tay đã cầm theo hộp y tế, sắc mặt khôi phục bình thường.
Trong khoảng thời gian này là anh sơ xuất không để ý đến cô, mới khiến cô tự tổn thương mình như vậy.
Anh mở hộp y tế bôi thuốc cho cô, cô không hề phản kháng tùy ý anh băng bó sát trùng, ngay cả cảm giác đau đớn cũng không cảm nhận được. 15 phút sau, tất cả vết thương trên tay đã bị Đoạn Kim Thần băng bỏ xong, “Trên người còn vết thương nào không?”
Cô lắc lắc đầu, im lặng nhìn người đàn ông bắt đầu thu dọn hộp y tế, sau đó đi tắm rửa.
Sau khi qua loa tắm rửa xong, anh vén chăn lên giường, “Đi ngủ.
Anh thuận tay tắt đèn rồi ôm Đường Hoan vào lòng. Bóng đêm sâu thẳm, bầu trời được điểm xuyết bởi những vì sao, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng côn trùng réo råt. Khi cô đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên tiếng khóc của trẻ con vang lên, “Mẹ… Mẹ
Đường Hoan nhìn quanh bốn phía, đầu quả tim run lên, “Cục cưng… Cục cưng… Con ở đâu?”
“Mẹ, mẹ là người xấu, vì sao mẹ không cần con?” Tiếng chất vấn của đứa bé khiến trái tim Đường Hoàn đau đớn mãnh liệt, đưa tay ôm lấy ngực mình, nước mặt giống như vòi nước càng chảy càng mạnh, “Cục cưng, là mẹ không tốt, mẹ không bảo vệ tốt con…
Thế giới tối tăm lại đan xen màu đỏ rực như máu tươi, tiếng khóc của đứa trẻ trở nên âm trầm đáng sợ, bụng cô truyền đến cơn đau như bị xé rách, khiến cho Đường Hoan từ từ ngồi xổm xuống.
Một cái tay đầy máu xuất hiện trước bụng, lỗ hổng trên bụng càng lúc càng lớn, gương mặt đứa trẻ màu đỏ trắng đan xen chui ra từ trong bụng, trong không khí tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc.
Khi đứa trẻ ngẩng đầu lên liền khiến trái tim Đường Hoan run rẩy, cô giật mình mở mắt ra, ánh đèn mờ nhạt trong phòng ngủ đã nói rõ vừa rồi cô mới mơ thấy ác mộng.
Áo ngủ trên người bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, cô trở về hiện thực phát hiện ra không có cái gì hết. Không có tiếng khóc nỉ non chất vấn của đứa trẻ, chỉ có cái ôm ẩm áp dịu dàng của Đoạn Kim Thần và tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh. Đêm khuya tĩnh lặng, xung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Cô tỉnh lại liền không còn tỉ buồn ngủ nào nữa, đành phải mở to hai mắt.
Cảnh tượng trong mơ vẫn quanh quẩn trong đầu, bên tai vang vọng tiếng khóc thê lượng của đứa bé.
Tay cô từ từ dịch đến bụng, cả chỗ đó đều bằng phẳng, cũng không có miệng vết thương nào hết. Đoạn Kim Thần vốn đang ngủ say, cảm giác cơ thể người phụ nữ trong lòng có chút lạnh liền hơi nhích lại gần cô. Anh mở mắt ra, ngay sau đó liền mở đèn đầu giường lên, ánh đèn chiếu sáng hai mắt người phụ nữ nhìn chằm chăm lên trần nhà, dáng vẻ ngơ ngẩn giống như trên trần nhà có thứ gì hấp dẫn cô
Nhưng trần nhà trắng toát ngoại trừ đèn thủy tinh ra thì không có bất cứ thứ gì cả
Anh ôm chặt lấy eo cô, giọng nói mang theo vẻ khàn khàn vừa tỉnh ngủ, “Hoan Hoan, mau ngủ đi.” Cô lắc lắc đầu, chớp chớp hai mắt có chút khô khốc, “Anh ngủ đi, tôi chưa buồn ngủ “Hiện giờ thứ em cần nhất là nghỉ ngơi.” Người đàn ông cương quyết nói, duỗi tay kéo chăn cho cô, “Nửa đêm không ngủ suy nghĩ gì thế?”
“Không ngủ được. Giọng nói trong veo lạnh lùng của cô vang lên, “Tôi vừa mơ thấy cục cưng cả người đầy máu chất vấn tôi vì sao không cần mình…
Rõ ràng là lời nói khiến người nghe sởn gai ốc, nhưng sắc mặt cô lại bình tĩnh đến đáng sợ. Cô nói xong liền liếc nhìn Đoạn Kim Thần, trịnh trọng hỏi, “Anh nói xem, có phải đứa bé rất muốn nhìn thấy thế giới này không?”
Nhìn Đường Hoan như vậy, trong nháy mắt Đoạn Kim Thần không nói nên lời, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn.
Ảnh nhìn của Đường Hoan mang theo vẻ dịu dàng, hai mắt nhìn cái bụng bằng phẳng, “Cục cưng, lần sau không thể doạ mẹ như vậy nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!