Trong lòng Đường Hoan dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng chưa đầy một giây, lời nói của người đàn ông lại khiến cô lạnh đi: “Đây là người của anh, tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt.”
Thì ra là như vậy, bởi vì bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, Đoạn Kim Thần chỉ vì thể diện mà giúp cô, còn cô lại tự mình đa tình nghĩ rằng anh thật sự muốn giúp cô.
Đường Hoan ơi là Đường Hoan, rốt cuộc đến khi nào mày mới chịu tỉnh ngộ? Trong trái tim anh hoàn toàn không có vị trí của mày.
Xúc cảm mềm mại dưới lòng bàn tay càng khiến Đoạn Kim Thần không nỡ buông tay, đôi mắt sắc bén ban đầu dần dần tối sầm lại.
Đường Hoan lúc này chỉ mặc nội y, dáng người uyển chuyển lộ ra, làn da trắng như sữa của cô càng trở nên trong suốt dưới ánh đèn.
Yết hầu của anh không ngừng cuộn lên lăn xuống, hai tay ôm lấy gáy cô, khi Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng anh đã cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
“Ưm….” Hai tay Đường Hoan đặt trước ngực anh muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị Đoạn Kim Thần ôm chặt khiến cô không thể nhúc nhích.
Hơi thở độ đáo của người đàn ông xộc thẳng vào mũi cô, dưới sự khiêu khích của Đoạn Kim Thần, cơ thể cô dần dần có phản ứng.
Đoạn Kim Thần biết rõ từng điểm nhạy cảm trên người cô, mỗi nơi mà tay anh chạm vào đều khiến cơ thể Đường Hoan khẽ run lên, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng không suy nghĩ được gì.
Cơ thể hai người dính sát vào nhau, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, trong lúc hai người đang ý loạn tình mê thì một tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang sự mờ ám giữa họ.
Tư tưởng đang trên chín tầng mây lập tức trở lại, Đường Hoan đẩy anh ra, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ảo não.
Đoạn Kim Thần đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như bình thường, anh lùi lại một bước và đưa váy cho cô: “Em mặc đồ xong rồi hãy ra ngoài.”
Nói rồi, không biết anh lấy ở đâu ra một chiếc váy, anh ném chiếc váy mà Giang Chi Thịnh chuẩn bị cho Đường Hoan sang một bên, Đường Hoan nhận lấy chiếc váy trong tay anh và không nói gì thêm.
Sau khi anh ra ngoài, cô bắt đầu thay quần áo.
Sau khi Đoạn Kim Thần rời khỏi phòng nghỉ, anh đi ra sảnh, vừa đi xuống lầu liền nhìn thấy Giang Chi Thịnh đang đứng ở đầu cầu thang, xem ra là đang đợi anh.
Vẻ mặt anh không có quá nhiều sự thay đổi mà bình tĩnh bước qua đó, Giang Chi Thịnh nhìn thẳng vào anh, khi Đoạn Kim Thần đi ngang qua Giang Chi Thịnh đột nhiên lên tiếng: “Đoạn Kim Thần, nếu như Hoan Hoan không hạnh phúc, tôi nhất định sẽ làm mọi cách để giành lại cô ấy.”
Đường Hoan là người phụ nữ mà anh hết lòng muốn chăm sóc, anh sẽ không bao giờ để cô chịu thiệt thòi ở chỗ người khác.
Nếu như có một ngày để anh biết được Đường Hoan không hạnh phúc, cho dù đối phương là ai, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để giành lại cô.
Cho dù người đó là Đoạn Kim Thần thì đã sao? Cho dù anh phải liều hết tất cả cũng nhất định khiến Đường Hoan có được hạnh phúc.
Đoạn Kim Thần dừng lại bên cạnh anh, hai người đàn ông có vóc dáng ngang nhau đứng cạnh nhau, khí chất hoàn toàn không phân cao thấp.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một vòng cung mỉa mai, Đoạn Kim Thần không để tâm đến lời nói của Giang Chi Thịnh: “Anh yên tâm, tôi sẽ không bao giờ cho anh cơ hội này.”’ “Đoạn Kim Thần, tốt nhất hãy nhớ những gì anh đã nói.”
“Đương nhiên, mong anh Giang cũng đừng quên bây giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi, tốt nhất anh hãy giữ khoảng cách với cô ấy.”
Sau khi nói xong, anh sải bước đến đại sảnh, bỏ mặc một mình Giang Chi Thịnh đứng đó nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Sau khi Đường Hoan thay xong chiếc váy mà Đoạn Kim Thần chuẩn bị cho cô, cô liền đi xuống đại sảnh, khi Giang Chi Thịnh thấy chiếc váy mà cô mặc trên người không phải cái của anh đưa, trong mắt thoáng qua một tia mất mát, hai tay buông thõng bên hông siết chặt lại.
Anh trơ mắt nhìn cô bước đến bên cạnh Đoạn Kim Thần, nhìn bóng dáng hai người đứng cạnh nhau, anh buồn bã quay đầu lại không nhìn họ nữa.
Tâm trạng của Đường Hoan không hề bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của đám người Lương Phỉ Phỉ. Trong lòng cô, hai người đó hoàn toàn không quan trọng.
Bảy giờ tối, bữa tiệc đã gần kết thúc, Đoạn Kim Thần và Đường Hoan chuẩn bị rời đi.
Khi họ bước ra đến cửa khách sạn, Giang Chi Thịnh đột nhiên đuổi đến và gọi Đường Hoan: “Hoan Hoan, đợi đã.”
Đường Hoan dừng bước và quay đầu lại thấy Giang Chi Thịnh đang đi đến, trong mắt Đoạn Kim Thần lóe lên một tia lạnh lùng.
“Đại Thịnh, còn chuyện gì sao?” Đường Hoan quay lại nhìn anh và vui vẻ mỉm cười, trên mặt Giang Chi Thịnh là một nụ cười dịu dàng, anh ngước lên nhìn Đoạn Kim Thần và nói: “Anh Đoạn, tôi có vài lời muốn nói với Hoan Hoan, phiền anh tránh đi một lát.”
Nói xong anh cũng không quan tâm Đoạn Kim Thần có đồng ý hay không mà kéo tay Đường Hoan đi sang một bên.
Hai người dừng bước, Đường Hoan lại lên tiếng: “Đại Thịnh, anh muốn nói gì với em vậy?”
Giang Chi Thịnh nhìn vẻ mặt u ám của Đoạn Kim Thần ở cách đó không xa, cũng không để ý mà nhìn cô quan tâm nói: “Hoan Hoan, bất luận em có ở bên cạnh anh hay không hay em ở bên cạnh ai, anh chỉ muốn em biết rằng, cho dù có chuyện gì xảy ra, mọi thứ đều có anh.”
Anh tình nguyện ở sau lưng âm thầm bảo vệ cô, cho dù chồng cô là ai anh đều không quan tâm, anh chỉ hy vọng cô thể sống hạnh phúc.
“Đại Thịnh, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng em đã kết hôn rồi, anh không cần phải đối tốt với em như vậy, anh nên nhìn người trước mặt nhiều hơn.”
Ý cô là anh không cần phải lãng phí thời gian cho cô mà hãy quan tâm nhiều hơn đến những người xung quanh, có lẽ sẽ có được những thành quả không ngờ.
“Em nên biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, em luôn tồn tại trong trái tim anh, nếu như anh có thể quên được em thì sau ba năm ở nước ngoài anh đã có thể quên em rồi.” Giang Chi Thịnh nhìn cô và nói một cách trìu mến: “Em yên tâm, Hoan Hoan, cho dù em gặp phải chuyện gì, chỉ cần em nói một tiếng, anh chắc chắn sẽ không oán thán nửa lời.”
Đường Hoan không ngờ anh lại nói như vậy, cô sững sờ một chút, trong lòng tràn đầy cảm kích, chưa kịp đợi cô lên tiếng, Giang Chi Thịnh đột nhiên bước tới định hôn lên mặt cô.
Anh còn chưa kịp chạm vào Đường Hoan thì đột nhiên bị một lực kéo mạnh, sau đó ăn thẳng một cú đấm.
Khi Đường Hoan định thần lại cô đã ở trong vòng tay của Đoạn Kim Thần, thấy Giang Chi Thịnh bị đánh, Đường Hoan tức giận trừng mắt nhìn Đoạn Kim Thần: ‘Đoạn Kim Thần, anh làm gì vậy? Anh điên rồi à?”
Rõ ràng giây trước đó vẫn ổn, tại sao anh đột nhiên lại ra tay đánh người?
Lời nói của cô chính là đổ thêm dầu vào lửa, ánh mắt của Đoạn Kim Thần lại càng bức người: “Em nói giúp anh ta sao!”
“Em….”
Cô còn chưa nói xong, Giang Chi Thịnh đột nhiên bước tới và túm cổ áo Đoạn Kim Thần, rồi thuận thế kéo Đường Hoan sang một bên.
Đường Hoan lảo đảo, khi cô đứng vững lại thì hai người đàn ông đã lao vào đánh nhau rồi.
“Giang Chi Thịnh, có vẻ như anh đã quên cô ấy là người phụ nữ của ai!” Đoạn Kim Thần gầm lên và vung tay về phía trước, Giang Chi Thịnh né tránh, cơn gió lướt qua mặt anh.
Thấy anh ta tránh được một đòn tấn công của mình, đôi mắt Đoạn Kim Thần vằn lên tia máu, không đợi Giang Chi Thịnh kịp lấy lại hơi anh đã giơ chân đá lên ngực Giang Chi Thịnh một lần nữa, lần này Giang Chi Thịnh không né được.
“Hự…” Anh phát ra một tiếng kêu đau sau đó lùi lại vài bước, Đoạn Kim Thần lại bước lên và túm cổ áo anh và chào đón anh bằng hai cú đấm vào mặt.
Đoạn Kim Thần vốn là một cao thủ Taekwondo, anh đã học qua rất nhiều kỹ năng tự vệ, làm sao Giang Chi Thịnh có thể là đối thủ của Đoạn Kim Thần được, chẳng mấy chốc Giang Chi Thịnh đã bị đánh đến nỗi liên tục lùi ra sau.
“Đủ rồi, hai người đừng đánh nữa!” Đường Hoan đứng một bên nhìn hai người đánh nhau khó mà tách ra, cô cố gắng ngăn cản nhưng căn bản là không thể lại gần.
Cô còn chưa kịp đến gần thì đã bị người đàn ông thô lỗ đẩy ra, Đường Hoan đã thử mấy lần liên tiếp, lúc này cô lo lắng như ngồi trên chảo lửa.
Thấy quần áo trên người họ đã xộc xệch, khuôn mặt cũng bầm tím, Đường Hoan đứng bên cạnh hét mấy câu, nhưng họ không hề nghe lọt tai câu nào mà giống như một con dã thú mất đi lý trí.
Sự tức giận lan ra từ tận đáy lòng cô, cho dù cô nói gì cũng không cách nào khiến họ dừng lại, cuối cùng cô tức giận nói: “Ấu trĩ!”
Nói xong cô quay người bỏ đi, quyết định coi như không thấy gì.
Hai người vốn vẫn đang đánh nhau, họ nghe thấy câu nói tức giận của Đường Hoan liền ngẩng đầu lên và thấy cô tức giận quay người bỏ đi.
Giang Chi Thịnh muốn nhân cơ hội Đoạn Kim Thần mất tập trung mà đánh lén Đoạn Kim Thần, nhưng không ngờ Đoạn Kim Thần đã nhanh chóng đứng dậy sau khi cho anh một cú đấm.
Anh thậm chí còn không kịp chỉnh lại quần áo mà sải bước đuổi theo Đường Hoan, khi cô muốn lên xe, anh liền vươn tay ra nắm chặt tay cô và kéo cô lại.
“Em muốn đi đâu?” Giọng nói lạnh lùng mang theo bão tố, lúc này Đường Hoan cũng vô cùng tức giận, cô hất tay anh ra và phản bác lại: “Em đi đâu thì liên quan gì đến anh? Không phải anh thích đánh nhau sao? Vậy anh tiếp tục đánh đi!”
Rõ ràng Giang Chi Thịnh không làm gì, anh dựa vào đâu mà đánh người vô cớ như vậy?
Nhìn Giang Chi Thịnh nằm trên đất hồi lâu vẫn không đứng được dậy, lửa giận trong lòng cô ngày càng lớn, cô muốn bước tới đỡ anh, nhưng lại bị Đoạn Kim Thần siết chặt tay không cho cô đi.
“Theo anh về!” Giọng điệu bá đạo không có đất thương lượng, anh kéo tay cô đi về phía xe của mình.