Đại Hoàng Nghi như robot chập mạch, máy móc quay đầu, lúc nhìn thấy chủ nhân của bàn tay đó là Lâm Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm còn có chút hy vọng, cô ta xem Lâm Tiêu chính là cứu tin của cô ta
"Lâm Tiêu sao bây giờ, tôi tưởng số liệu kia sai, nhưng nó lại đúng kìa, làm sao bây giờ, tôi sợ quá".
Lâm Tiêu nhíu mày, tức giận, sao mà con này nó ngu dữ? với iq này nó làm sao vào được Thương thị hay vậy? Lâm Tiêu bắt đầu nghi ngờ nhân sinh
"cô nói gì tôi không hiểu, số liệu gì?" Lâm Tiêu biết kế hoạch ngu xuẩn này thất bại rồi, cô ta liền phủi sạch trách nhiệm
"cô nói gì vậy, cái này là mày bày cho tôi mà" Đại Hoàng Nghi lấy người Lâm Tiêu trên mặt tái mét, mồ hôi lại đổ, sợi cỏ cứu mạng cuối cùng của cô ta là Lâm Tiêu nhưng Lâm Tiêu lại nói như vậy khiến cô ta muốn bật khóc
"Cô..." Đại Hoàng Nghi còn muốn oán trách nhưng có tiếng nói cất lên
"Đại Hoàng Nghi vào phòng, tổng giám đốc và giám đốc Phương có chuyện muốn nói với cô" Phàm Phàm nghiêm nghị nói, lời nói rất có uy lực
cô là thư ký riêng của Thượng Thụy Mặc làm việc luôn rất tốt, được Thương Thụy Mặc rất tin tưởng, cô bên anh từ lúc anh bắt đầu vào làm việc đến tận bây giờ
"Đu...được" Đại Hoàng Nghi lấp bắp mở miệng nghe ra run rẩy trong đấy, sao lại nhanh đến vậy, mới đây thôi đã tra ra cô ta rồi sao,
Đại Hoàng Nghi nơm nớp lo sợ, theo sau Phàm Phàm chỉ nhìn bóng lưng của cô thôi Đại Hoàng Nghi đã thấy bức bách,
đứng trước cửa phòng Phàm Phàm nhẹ nhàng gõ cửa nghe được tiếng đồng ý của Thượng Thụy Mặc cô mới đưa người vào
"Tổng giám đốc, giám đốc Phương người đã tới" cô đứng qua một bên nhường lại vị trí trung tâm cho Đại Hoàng Nghi kính cẩn nói
"Ừm" Thương Thụy Mặc dùng âm mũi ừm một tiếng, chỉ có vậy thôi lại nghe ra thanh âm sắc bén không luue tình cắt vào từng tế bào của Đại Hoàng Nghi, mỗi tất da tất thịt của cô ta gào thét sợ hãi
nhìn qua một vòng ở đây còn có cả Lộ Tư, họ đã tra qua Lộ Tư rồi sao, lần này thật sự xong rồi, chết cô ta rồi, công việc này cô ta rất vất vả mới tìm được đó
"Biết mình tại sao bị gọi đến đây chứ?" Thụy Mặc dựa người vào ghế phía sau, hờ hững tra hỏi
lại khiến Đại Hoàng Nghi không chịu được run cầm cập
"Không, không biết ạ" cô ta lấp bắp khó khăn nói ra, đứng trước tổng giám đốc lạnh lùng uy nghiêm này cô đã chịu không nổi còn thêm Phương Tiểu Anh ngồi kế bên ánh mắt sâu xa thăm dò,
cảm giác này thật giống diêm vương hỏi tội, hai chân cô ta liền mềm nhũn phải cố lắm mới đứng thẳng được
"Sao? có gan làm không có gan nhận" Thụy Mặc lại lên tiếng lần này trong lời nói của anh rõ ràng có thể ngửi được cả sát khi, anh tức giận rồi
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!