chương 4: Dự tiệc cùng anh.
"cốc cốc cốc" Cửa phòng làm việc của Tôn Yên Thần truyền đến 3 tiếng gõ đều đặn, anh cũng không có ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói
"Vào đi".
Dương Hiển mở cửa bước vào, anh là trợ lý riêng của Yên Thần, là người anh ta tin tưởng.
" Có việc gì báo cáo đi".
" Về chuyện của Phương tiểu thư, đã tra ra được cô ấy đang ở nước X".
Từ lúc bất đầu tới giờ anh không có ngước mặt lên nhìn lấy một cái vậy mà vừa nghe câu này liền kích động nhìn Dương Hiển, thăm dò
"Chưa biết được vị trí chính xác?"
"Vâng, đã cử người qua đó, ngày đêm tìm kiếm"
"Ừm, tìm được liền báo tôi" nói câu này trong mắt anh có thất vọng cùng lo lắng
Một lần nữa anh cúi mặt xuống nhìn đống văn kiện kia,
" còn gì nữa không?"
"Bên phía Thương thị vừa gửi thư mời đến, muốn mời anh đến đó dự tiệc" Vừa nói Dương Hiển đẩy đến một cái thiệp mời sang trọng
Tôn Yên Thần cũng không có nhìn qua tấm thiệp đó, lạnh nhạt lên tiếng
" Tôi biết rồi, cậu không còn gì nữa thì ra ngoài đi"
" Vâng"
Dương Hiển vừa đi ra ngoài Tôn Yên Thần liền thẩn thờ nhìn bức ảnh để trên bàn.
Trong bức ảnh một cô gái xinh đẹp nắm tay chàng trai đứng giữa đồng cỏ xanh mướt ngây ngô cười, tay anh vô thức vuốt lên bức ảnh.
Vệt ấm áp trên mắt anh rơi lên sợi dây chuyền màu lục bảo.
Trên mặt hiện lên vẻ buồn rầu, là anh vô năng không cách nào tìm cô về được.
Vợ của anh đáng lý ra phải là Linh Linh, anh chuẩn bị hết thảy cho cô, áo cưới, tiệc cưới, phòng tân hôn, cả tuần trăng mật nữa.
Cuối cùng người vào ở lại là cô gái đáng ghét kia, nghĩ đến đây lửa giận trong lòng anh le lói bốc, chỉ hận không thể hành hạ chết cô gái đó.
Nhìn qua tấm thiệp anh nghĩ ra cái gì đó trên môi treo nụ cười khó dò.
"Hắt xì" Phương Tiểu Anh đang phơi đồ thì hắt xì 1 cái, chắc là có ai lại nói xấu cô rồi, lấy tay xoa xoa cái mũi nhỏ, lại tiếp tục phơi đồ,
Nhìn vào cái khăn trãi giường được treo bên kia, vệt đỏ trên đó đã bị cô giặt sạch, vô thức nghĩ tới tối qua lòng cô lại trùng xuống, lắc lắc đầu lấy lại tinh thần.
Cô còn phải làm nhiều việc nữa, cả căn biệt thự to lớn này cũng chỉ có cô và anh ở.
Biết cô đến đây anh liền đuổi hết những người giúp việc chỉ chừa lại vài người làm vườn, tài xế và vệ sĩ.
Anh để tất cả công việc trong nhà cho cô lo, cũng không sao, như vậy cô sẽ đỡ nhàm chán.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, chặt dứt dòng suy nghĩ của Tiểu Anh, lấy điện thoại ra nhìn là chữ chồng chưa bao giờ cô dám phát ra thành tiếng.
Môi cô lại bất giác cong lên trong lòng có chút vui vẻ, anh lại chủ động tìm cô?
Vui vẻ như thế cô đã quên hết đau thương lúc sáng anh gây ra cho cô rồi? không phải là cô đãn trí, mà là cô cố gắng đẩy nó vào một góc trong tâm trí sau đó đóng nó lại, tự nói với mình đó đã là quá khứ, hiện tại và tương lại mới quan trọng.
Những lần anh làm cô đau cô đều tự mình liếm lấp vết thương, không có giận hờn, không có tức giận với anh, cố gắng mở lòng bao dung hết thảy, có phải cô rất ngốc không?
Đó cũng chỉ vì cô yêu anh, nên dù anh có làm gì, cô đều tha thứ cho anh.
Không đợi lâu cô liền nghe máy
"A Thần, em đây" Tiểu Anh dịu dàng nói
" 3 giờ sẽ có người đến rước cô đi trang điểm thay lễ phục, 6 giờ cô cùng tôi đi dự tiệc" đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng mà lại thân quen
"Em biết rồi" cô gật đầu bên môi nở nụ cười, cho dù là cái người bên kia không nhìn thấy cô vẫn cười
"Anh..." còn chưa nói dứt câu thì điện thoại đã vang lên tiếng" tút tút tút".
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!