Chương 3: Vì cô xứng đáng
Nước mắt của Tiểu Anh từng giọt, từng giọt cứ thế rơi xuống.
Cái này Tôn Yên Thần nhìn không nổi nữa, dùng sức đem ném cô qua một góc, tàn nhẫn lên tiếng
"Oan ức cho cô lắm à, thu ngay mấy cái giọt nước mắt giả tạo đó cho tôi, tôi ghét nhất là loại phụ nữ khóc lóc tỏ vẻ đáng thương như cô"
Bị anh ném cái chỗ bị sưng kia đã đau lại càng đau, làm cho cô hít vào hai ngụm khí lạnh.
Nghe anh nói như vậy Tiểu Anh không dám khóc nữa đành nuốt mấy giọt nước mắt vào lại bên trong, cố trấn an bản thân.
Cô không có muốn anh ghét cô thêm nữa đâu, cô sợ nhất là anh ghét bỏ cô, nhưng mà cô sợ cũng vô ích, anh vốn dĩ đã ghét cô rồi, không phải loại ghét thông thường mà nó là thù hận
" Sao lại đối xử với em như vậy?" ngước đối mắt mang theo sắc đỏ cô đau lòng hỏi anh
" Vì cô xứng đáng" đáy mắt anh không thấy một phần dao động, bao phủ đôi mắt phượng ấy toàn là sự lạnh lùng tàn nhẫn.
Giống như cái câu này chính là hiển nhiên, là cô đáng nhận, nhưng thật sự là như vậy sao?
Còn muốn nói thêm gì đó nhưng lúc này điện thoại của anh lại reo lên.
Anh liền đi ra cổng rất nhanh đã quay vào, trên tay còn cầm theo hộp thuốc, đề lên 3 chữ Thuốc Tránh Thai chói mắt, cũng làm đau lòng cô gái nhỏ ngồi co ro một góc kia.
Tôn Yên Thần tiện tay ném hộp thuốc qua cho cô còn kèm theo một câu
"Uống thuốc vào, tôi không muốn có con với con đàn bà ti tiện như cô"
Nói xong anh cũng quay mặt cầm theo cặp tap của mình bỏ đi.
Lúc nãy điện thoại gọi tới là trợ lý chạy đến đưa thuốc, vừa thức dậy việc đầu tiên anh làm chính là chuẩn bị cái hộp thuốc tránh thai này.
Rất nhanh đã nghe trong gara truyền đến tiếng xe chạy, Tiểu Anh biết anh đi rồi.
Cô gục đầu xuống gối của mình nước mắt cố kìm nén từ nãy tới giờ cũng thi nhau ồ ạt chảy ra như hai con suối nhỏ.
Tim cô đau quá, đau đến thắt lại làm cô thở không nổi, đau đến nước mắt chảy ra mà cô kiềm lại không được.
Khóc đến không còn nước mắt để khóc nữa, cô mới dừng lại đứng lên mở hộp thuốc anh đưa cho uống hết 1 viên.
Tôn Yên Thần đã nói rõ như vậy nếu cô còn ngang bướng không uống thuốc, nếu có con thì con của cô chắc chắn sẽ khổ như mẹ của nó, một mình cô chịu khổ là được rồi.
Nhìn lại đống thức ăn trên bàn chưa ai đụng qua cô lại buồn rầu ngồi xuống, cố ăn cho hết, cô không muốn lãng phí.
Trên đường cao tốc chiếc xe ferrari màu đen, lao vun vuốt, người ngồi bên trong xe khuôn mặt đen như đít nồi.
Quả thực đêm qua là anh say, nhưng không say đến nổi không biết gì, đêm qua anh nhớ anh gặp lại Linh Linh còn lấy đi lần đầu của cô ấy
Còn nhớ dáng vẻ sợ hãi, ngây thơ của cô,