Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Anh Tàn Nhẫn Quá Rồi - Phương Tiểu Anh

"Tiểu Anh, Tiểu Anh em nghe anh nói, nghe anh nói đi có được không?" 

Tiểu Anh vẫn vậy không muốn bị anh ôm dứt khoát trả lời 

"Không, buông ra" 

Tôn Yên Thần đột nhiên cất tiếng nhẹ nhàng như lời hát ru 

"Em có nhớ lúc nhỏ mình từng cứu một thằng nhóc bị bọn bắt cóc đuổi đến một thân đầy máu kiệt sức ngã lăn xuống núi không?" 

Tiểu Anh nghe anh hỏi hành động giãy giụa cũng dừng lại, chìm đắm vào đáp án của câu hỏi đó, cô đương nhiên nhớ, hơn nữa còn nhớ rất kĩ, chỉ là làm sao anh biết được? 

Cô đột nhiên nghĩ tới khả năng anh là cậu bé năm đó? cũng vì cái đáp án sinh động của cậu hỏi đó mà cô quên cả giãy giụa 

Thấy cô không còn muốn phản kháng anh liền hiểu rằng cô đã nhớ ra rồi, tay cũng buông lỏng một vòng, miệng anh nhẹ nhàng khép mở 

"Đứa bé đó đã từng hứa quay lại cưới em, cho em một cuộc sống thực tốt đẹp, em vẫn còn nhớ lời hứa đó chứ? chắc em đã đợi rất lâu nhỉ? Mà đứa bé kia cũng vậy, nó đợi bản thân mình lớn, đủ lớn rồi sẽ tìm lại cô bé từng cứu nó để thực hiện lời hứa" 

"Nhưng mà cái đứa bé này, lại thật ngu ngốc nhìn không ra cô bé năm đó, chỉ chăm châm vào sợi dây chuyền trên cổ của bé mà nhận người" 

"Kết quả, em biết gì không? Nó nhận nhầm người rồi, nó lại xem em gái nuôi của cô bé đó thành người cứu mình, một mực yêu thương" 

"Anh lại không hiểu ông trời sao lại ưu ái cho thằng nhóc ngu ngốc kia như vậy, để cho cô bé cứu nó một lần nữa đến bệnh nó, yêu quý nó" 

"Nhưng mà thằng nhóc đó lại ngu ngốc thêm một lần nữa, vì cái người mà nó nhận nhầm rồi hành hạ cô bé đó đến thương tích đầy mình, tâm can tan vỡ 

"Cuối cùng quả báo của thằng nhóc đó đến rồi, cô bé yêu nó vì cái sự tàn nhẫn ngu ngốc của nó mà rời đi" 

"Sau đó nó lại phát hiện ra tâm mình bị cô nhóc đáng thương đó cậu đi rồi, bây giờ nó phải chạy đến tìm cô ấy về" 

"Bây giờ nó đã thật sự rất rất hối hận rồi, em nghĩ cô bé đó có thể tha thứ cho nó không?" 

Tôn Yên Thần nói rất nhỏ nhẹ, giọng nói ôn tồn dễ nghe thì thầm bên tai Tiểu Anh, càng nói tâm anh càng yếu đuối, yếu đuối đến nổi rơi lệ trong vai cô. 

Gục mặt trên vai cô, tay lại ôm cô thêm chặt. 

Tiểu Anh cảm thấy trên vai mình ẩm ướt, anh khóc sao? Chưa bao giờ cô thấy anh rơi nước mắt vì ai, mà người mạnh mẽ cao ngạo như anh làm sao lại rơi lệ, phải đau lòng thế nào? Mấy giọt nước mắt này của anh làm tim cô run rẩy một trận. Tâm cô cũng sinh đau, trong đầu vẫn luôn nghĩ về câu chuyện của hai đứa trẻ" kia. 

Năm đó cứu cậu trong tâm cô cũng có loại ấm áp, trước giờ cô vẫn luôn cô đơn, được người ta hứa hẹn, được người ta yêu thương trong phút chốc cô đã động tâm với cậu bé đó. 

Cô liền quyết định đợi cậu, nhưng suy cho cùng đó chỉ là một chút rung động đầu đời của trẻ con thôi, cô đợi lâu lâu thật, cậu cũng không có xuất hiện, có trụ không nổi đem lòng yêu Tôn Yên Thần, yêu một lần này như thế lại khiến cô trầm luân suốt một đời. 

Mà nhân sinh lại quá nhiều cái lạ thường, giống như sự trùng hợp Tôn Yên Thần là cậu bé năm đó. 

Còn anh thì lại nhận nhầm Phương Linh Linh thành cô nên yêu cô ta. 

Vậy nếu anh biết cô bé đó là cố liệu anh có yêu cô không? 

Nhưng bây giờ nhận đúng hay nhận sai có còn quan trọng nữa sao? Hiện thực chính là hiện thực, trái tim của cô chính là bị cái sự nhầm lẫn này của anh làm cho tan nát rồi khó mà lành lại. 

"Tôn Yên Thần, nhận nhầm chính là nhận nhầm việc qua rồi thì chính là qua rồi, tâm đau cũng chính là đau rồi, một câu nhận nhầm một câu xin lỗi, anh nói xem tâm cô bé đó liệu có lành đau, sẽ tha lỗi sao?" cô nói nhẹ bẫng giọng nói mang một ít đau thương nhoi nhói 

Tôn Yên Thần buâng khuâng một nỗi u sầu trong tâm lặp lại câu hỏi của cô, sẽ sao? 

Niềm đau anh mang đến cho cô thật sự quá lớn, có lẽ dùng cả đời bù đắp vẫn sẽ không đủ, nhưng anh không quan tâm anh muốn lắp đầy cái hố đau thương đó, giọng anh nghẹn ngào bứt rứt cùng cực 

"Sẽ không, nhưng cô bé đó có thể để cho tên ngốc đó yêu cô không? chỉ là được yêu thôi, nó không cần cô tha thứ nữa" 

"Tôn Yên Thần, cậu bé đó hiện tại chỉ là cảm thấy có lỗi muốn bù đắp cho đứa bé đó thôi, không phải tình yêu" 

Tôn Yên Thần nghe câu này của cô lòng cuống cuồng, ngước mặt lên khỏi vai cô, hai mắt anh đo đỏ tay đặt ở eo cái xoay một cái, làm cô quay mặt lại đối mặt với anh, nhìn thẳng vào mắt cô anh gấp gáp nói 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!