Hàn Nguyên Phong tham lam hôn lên trán con mấy lần, mà đặc biệt Tiểu Bảo không hề bài xích anh, thấy anh hôn, tiểu bảo dựa hết thân hình nho nhỏ lên ngực anh ngước đôi mắt to tròn long lanh nhìn gương mặt đẹp trai và anh tuấn của anh, còn vô thức dụi dụi cái má mềm mại như bông. Một điều vô cùng đặc biệt này ở An Nhiên cũng vậy nếu được anh ôm ngủ cô cũng sẽ vô thức dụi dụi lên ngực anh một cách đầy dựa dẫm.
Khiến anh không cầm lòng được tiếp tục cúi xuống hôn lên má con.Giọng anh hết sức cưng chiều:
_ Tiểu Bảo! Gọi ba là papa!
Tiểu bảo nghe thế đột nhiên thẳng người lên không dựa dẫm vào anh nữa, buồn buồn nó cúi xuống nghịch nghịch cái tay con con của chính mình.
Hàn Nguyên Phong thấy bộ dáng của con như vậy có chút hụt hẫng anh nghiêng đầu nhìn gương mặt như phác họa của chính mình, chỉ khác mỗi đôi mắt,con trai của anh mang đôi mắt đẹp long lanh của An Nhiên,mỗi lần nhìn vào đôi mắt cô thực sự đáy lòng anh luôn dâng lên ngập tràn ấm áp chỉ là chưa bao giờ anh muốn thừa nhận.
Nhưng hôm nay nhìn vào đôi mắt của Tiểu Bảo, anh chợt nhận ra anh đã vô thức yêu ánh mắt này nhiều tới như vậy yêu tới mức, trong mơ luôn nhìn thấy đôi mắt cô dõi theo anh, lúc vui buồn lúc đau khổ, lúc nước mắt dàn dụa trên mặt nhìn anh đầy trách móc.
Anh ôm con vào lòng chặt hơn thì thầm:
_ Tiểu Bảo, papa xin lỗi đã khiến mami và con ủy khuất rồi,hãy tha thứ cho papa.
Tiểu Bảo nghe vậy chợt cất tiếng nho nhỏ:
_ Chú... xấu xa... mami... khóc rồi.
Trái tim anh như bị ai bóp chặt,nhói đau, thì ra con biết mami của con luôn phải khóc vì ai, anh chợt lúng túng không biết giải thích ra sao? Tiểu bảo lại nhỏ giọng:
_ Vũ... nói... Chú xấu... chỉ yêu papa Hạo...Hạo Tốt rất tốt.
Nguyên Phong nghe vậy sắc mặt đen đi mấy phần, lồng ngực như bị ai đánh. Anh tự nhủ " Lại là Lệ Vũ, cô dám dạy hư con trai anh, được lắm, "Mà câu nói tiếp theo của Tiểu Bảo còn khiến anh chết lặng hơn,giọng nói non nớt vô tình nói:
– Hạo cưới mami, Hạo cưới mami, Hạo hôn mami.
Nguyên Phong lúc này ko kìm chế được nữa, giọng nói có chút ăn dấm phảng phất trong không khí:
_ Mami của papa,không gả cho ai hết.
Tiểu Bảo cãi lại:
_ Không cho, không cho chú xấu xa.
Mami Cho Hạo ôm ôm.
Bất lực với cục bột nhỏ trong tay, Nguyên Phong vẫn kiên nhẫn:
_ papa yêu mami, papa yêu Tiểu Bảo.
Anh ôm con lên, cho con đối diện với gương mặt của mình.
Tiểu Bảo không đồng ý quay mặt đi bộ dáng ủy khuất như sắp khóc
Lúc này An Nhiên ở bên cạnh khẽ cựa mình quay sang thấy Tiểu bảo trong lòng anh, trái tim bất giác run lên cô nhẹ ngồi dậy nhìn hai người nhẹ giọng:
– Về tới nơi rồi à? sao anh không đánh thức tôi?
Nguyên Phong vẫn ôm tiểu bảo trên đùi, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc của con, anh cất giọng dịu dàng:
_ uhm, thấy em ngủ ngon anh không lỡ.
An Nhiên nghe anh nói vậy, nơi sâu nhất trái tim vô thức run rẩy,nhưng vẫn cố gắng bình thản đưa tay ra gần tiểu bảo cô nhẹ giọng:
_ Tiểu Bảo qua đây mami ôm,mình vào nhà thôi để chú còn về.
Hả? Nguyên Phong tái mặt, cái gì vậy,cô là đang dạy hư con trai của họ luôn,gọi ba bằng chú. Tâm tình của anh như có tảng đá đè nặng, tất cả đều là không cam lòng.
Tiểu Bảo muốn dang tay ôm An Nhiên, nhưng Nguyên Phong không cho, anh không đưa con cho cô mà anh ôm Tiểu bảo xuống xe vòng qua ghế phụ mở cửa cho cô, giọng anh trầm ấm vang lên:
_ Tiểu bảo, con lớn rồi sẽ không cần bám mẹ nữa.Mami là của papa, chỉ mình papa mới được quyền ôm.
Tiểu Bảo nghe vậy có chút không tình nguyện nhưng vẫn sợ anh lên không dám nháo, Mà An Nhiên bước xuống xe đúng lúc nghe được câu nói của anh.
Giọng cô nhàn nhạt:
– Mami không cần papa ôm, mami sẽ kiếm papa khác cho Tiểu Bảo.
Dứt lời cô mở cổng đi thẳng vào nhà,mặt ai đó không cần tô cũng đen đi vài phần, tay anh ôm con đi theo cô vào trong nhà.
Anh nhìn mọi thứ một lượt, tất cả đều được trang trí rất nhã nhặn hai hòa, bộ sofa mầu xám trắng giữ phòng khiến không gian thêm ấm áp. Căn nhà nhỏ này đều mang tư vị của cô, đều mang những gam màu tông dịu mắt người nhìn
Tiểu Bảo tuột khỏi tay anh chạy thẳng vào phòng đóng cửa lại, dường như chán ghét anh, mà An Nhiên sắc mặt cô còn lạnh lùng,thờ ơ như muốn tiễn khách cô nhàn nhạt:
_ Cảm ơn đã đưa mẹ con tôi về.
Nguyên Phong cười khổ cô đâu cần lạnh lùng với anh như vậy, thấy anh ưu nhã ngồi trên sofa có ý chưa muốn rời đi An Nhiên chợt lúng túng:
_ Đã khuya rồi anh lên về đi.
Nguyên Phong nhìn cô đứng đó luôn giữ khoảng cách với anh, ánh mắt anh thâm thúy, như có ngọn lửa nóng bỏng nhìn cô như muốn khắc sâu vào tâm trí mình.
An Nhiên thấy anh không nói gì lại cứ nhìn mình như thế, cô quay lưng về phía phòng ngủ, nhưng chưa đi được mấy bước eo đã bị một vòng tay siết lấy từ đằng sau thật chặt, cả người cô cứng đờ, giọng anh thì thầm:
_ An Nhiên! anh thực sự xin lỗi em, anh nhớ em, vô cùng nhớ em, anh sắp không chịu nổi nữa rồi. Anh sắp phát điên lên mất.
Những lời nói của anh mang đầy thống khổ, anh cúi xuống hôn lên cần cổ trơn mịn của cô, gửi lấy hương thơm làm anh mê luyến,giọng anh khàn khàn:
_ An Nhiên! cầu xin em yêu anh một lần nữa được không?
An Nhiên toàn thân cứng đờ, cảm xúc trong lòng dâng lên, thì ra cô vẫn để tâm đến anh đến như thế, mỗi câu anh nói cô đều rất để tâm,đôi mắt đẹp giờ long lanh nước, chỉ là anh ôm cô từ đằng sau sẽ không thấy được, nơi đáy lòng cô làn tràn đau đớn giọng nói có chút run rẩy:
_ Nguyên Phong! Năm năm trước tôi đã buông tay, đoạn tình cảm đó tôi đã trả lại cho anh, chúng ta chính là kẻ qua đường, chỉ là lướt qua nhau rồi hai người hai hướng, cả đời chẳng mong cầu gặp lại,bỏ lỡ chính là bỏ lỡ... Ngày ấy tình cảm tôi dành cho anh là dốc hết tâm can, là cam tâm tình nguyện, nhưng anh có bao giờ từng nghĩ, khi thất vọng quá nhiều tổn thương quá sâu thì cũng có một ngày tình yêu ấy chết đi.
Cô ngừng lại một chút, đôi vai gầy có chút run run, Nguyên Phong nghe tim mình đau nhói, anh siết vòng tay như chặt hơn, sợ chỉ cần anh buông tay ra cô sẽ lại biến mất trước mắt anh, viền mắt anh cũng đầy lớp sương mỏng chỉ cần chớp mắt nước mắt sẽ trào ra không ngăn lại được.
An Nhiên cô kìm nén nói tiếp:
_ Thiên Tuấn Hạo anh ấy đã từng hỏi tôi rằng: " An Nhiên! năm tháng đó chắc em đau lắm phải không? " Tôi đã trả lời anh ấy " Em không hề thấy đau mà thấy chính mình như chết nửa cuộc đời " Bây giờ anh nói xem giữa tôi và anh liệu còn có thể sao?
Lúc này không kiềm chế được nữa gương mặt An Nhiên nhạt nhòa nước mắt trái tim tuỏng đã chết lại thổn thức đau lên, từng giọt nước mắt thấm đẫm gương mặt xinh đẹp nhưng mang nét sầu thương không ai biết.
Nguyên Phong nước mắt cũng vô thức rơi tự bao giờ, chợt thấy cánh tay mình cảm nhận được những giọt nước mắt của cô đang rơi xuống, anh xoay người cô lại để cô đối diện anh.
Khuôn mặt xinh đẹp của An Nhiên dàn dụa nước mắt,đôi mắt xinh đẹp giờ ầng ậc nước nhìn anh, trong tim cô là vô vàn giằng xé, năm tháng đó chỉ vì một câu hứa mà dành cả tâm can yêu anh chờ đợi trong vô vàn thất vọng, bây giờ đứng trước mặt anh sau bao lần đau khổ tổn thương vẫn là trái tim giữ nguyên hình ảnh của anh dù đã trải qua nhiều năm như thế, An Nhiên muốn gỡ tay anh ra, muốn chạy trốn khỏi anh vào lúc này cô sợ mình sẽ không chịu đựng được thổn thức một lần nữa lại lao vào vòng tay anh.
...