Buổi tối sau khi ăn tối An Nhiên ngồi trên sofa chơi cùng tiểu bạch, ôm nó vào lòng cưng nựng vỗ về, cô không biết chuyện hôm nay sảy ra như vậy thì liệu anh sẽ phát tiết như thế nào, lên vô cùng thấp thỏm lo sợ.
Tiếng động cơ xe vừa tắt An Nhiên biết anh đã về nhưng không hề nhìn lên mà chăm chú chải lông cho tiểu bạch.
Một lát sau một nam một nữ ôm nhau đi vào, nam ôn nhu dịu dàng nữ hiền thục đoan trang, đúng là trai tài gái sắc,
Cô vẫn yên lặng không nói gì, lặng lẽ đứng dậy đi lên lầu nhưng chưa đi được mấy bước giọng anh đầy sát khi cất lên :
_ Ai cho cô được đi.
An nhiên dừng bước quay ngược lại nhìn anh hỏi :
_ Vậy anh muốn gì?
Nguyên Phong cười lớn giọng nói như diêm vương cất lên :
_ Mau đi lấy nước cho cô ấy, cô ấy khát rồi. Loại đàn bà được mua với giá 2 tỷ tệ rẻ mạt như vậy thôi đừng tỏ ra thanh cao trước mặt tôi.
Tay An Nhiên nắm chặt lại, cô không muốn làm quá lên,sẽ khiến cô và tiểu bảo đau khổ thêm, lặng lẽ quay người cô đi tới phòng ăn lấy nước rồi mang lên cho hai người họ, đi tới phòng khách, một màn mập mờ đập vào mắt hai con người dán chặt vào nhau ở trên sofa ôm hôn nhau vô cùng mãnh liệt.
An Nhiên nhất thời bất động thì ra tất cả những ngụy tạo vỏ bọc mạnh mẽ của cô đều là giả dối khi trực tiếp thấy cảnh này tim cô như bị ai thắt chặt không thở được, trái tim vỡ vụn không còn một mảnh , đôi mắt xinh đẹp đã giăng một màn sương lóng lánh, cố gắng kiềm chế để không trào ra ngoài một giọt nước mắt nào.
Nguyên Phong liếc nhìn thấy cô đứng yên lặng nơi đó thì tâm trạng càng tồi tệ hơn, anh điên cuồng hôn Vân Kiều tới mức cắn môi cô ta tới bật máu, tiếng kêu của cô ta cất lên anh mới buông cô ta ra. Nhìn chằm chằm cô :
_ Thế nào? hai chân bị phế luôn rồi à? còn không mau mang tới.
An Nhiên nghe vậy mới chầm chậm chạy về phía bên này đặt nước trước mặt hai người rồi đứng thẳng người, Nguyên Phong đứng dậy đi đến chỗ của cô đưa tay bóp cần cổ trắng noãn mê người của cô bắt cô nhìn thằng mình, khi tay anh chạm lên chiếc cổ thon mịn có chút hoảng hốt, cô rất gầy, gầy tới mức anh tưởng tưởng khi anh dùng sức một chút thì sẽ kết thúc mạng sống của cô trong vòng một nốt nhạc.
Giọng anh âm u :
_ Cô cũng giỏi đấy, dám quyến rũ cả bạn của tôi, tôi chưa từng gặp người đàn bà nào đê tiện, bẩn thỉu như cô cả, cô muốn li hôn đúng không?
An Nhiên nghe thấy anh nói vậy dù là giả hay thật cô đều muốn thử một lần :
giọng cô nhàn nhạt nhưng kiên định :
_ Đúng vậy, tôi muốn li hôn, chỉ cần anh đồng ý tôi cái gì cũng sẽ làm.Lời nói ra không bao giờ rút lại.
_ ...
_ Cô ấy trở vè rồi, tôi xin được trả lại anh cho cô ấy, anh buông tha cho tôi, tôi hứa cả đời này không mong cầu gặp lại .
Nguyên Phong híp mắt lại hơi thở của anh càng ngày càng rét buốt :
_ Được! khá lắm! Đại Vỹ!
Đại Vỹ nghe anh gọi gấp gáp chạy vào cung kính :
_ Dạ Hàn tổng có gì dặn dò.
Nguyên Phong nhìn cô một lúc như chờ đợi ,nếu chỉ cần cô cầu xin anh chắc chắn anh không đưa ra cái yêu cầu chết người đó, và sẽ không bao giờ là nỗi ân hận thống khổ của anh mãi về sau. nhưng không cô lại im lặng thơ ơ không thèm nhìn anh lấy nửa giây.
Được Mau đem cô ta tới bể bơi để cô ta ngâm mình trong đó 3 tiếng nếu không chết thì sẽ li hôn, Đại Vỹ nghe xong thất kinh :
_ Hàn Tổng ngoài trời rất lạnh anh làm thế cô ấy sẽ chết.
_ Không liên quan tới tôi.
Nói rồi anh ôm Vân Kiều lên lầu, Đại Vỹ do dự không dám cãi lệnh Lão Đại nhưng anh thương cô chủ nhỏ của anh, đang không biết làm sao thì An Nhiên đã đi ra cửa đi thẳng tới bể bơi, An Nhiên từ từ trầm mình xuống, cô không kêu la hay khóc than gì, linh hồn như đã chết ,thể xác đau mấy cô cũng chịu được, đưa tay trước bụng cô thì thầm " Bảo Bảo hãy cùng cố gắng nhé mẹ muốn tự do để được mang con đi rời khỏi nơi khủng khiếp này "
" Cầu xin con hãy mãnh mẽ vì mẹ một lần mẹ sẽ dùng tính mạng này để bảo vệ con "
An Nhiên đứng suốt 2h đồng hồ chân tay mềm nhũn cả người yếu đuối, dưới làn nước lạnh buốt cả cơ thể như đông cứng lại mất cảm giác chỉ bụng dưới dần có chút đau, cô cố gắng nhịn xuống không kêu nửa lời.
Đại Vỹ và Thím Trương ở bên cạnh vô cùng lo lắng, thím trương muốn gọi ông bà chủ tới, nhưng bà sợ cậu chủ sẽ nổi giận lại hành hạ dày vò cô chủ, bà đau lòng nhìn cô nức nở nhỏ giọng :
_ Cô chủ, cầu xin người hãy cầu xin cậu chủ đi ạ, nếu không tôi lo cô chủ không chịu được,còn có trong bụng cô...
An Nhiên ngắt lời bà giọng khàn đặc vô lực :
_ Thím Trương nhưng gì người đã hứa mong người giữ lời hứa,
Thím Trương nghe vậy đành im lặng khóc bà đành bất lực :
_ Để tôi vào pha trà gừng cho cô chủ uống cho đỡ lạnh.
Nói rồi bà xoay lưng đi, Mà cách đó không xa trên lầu hai dưới cửa sổ sát đất, một thân hình cao lớn đứng dưới cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm thân hình nhỏ bé dưới làn nước lạnh căm, anh thật không ngờ cô lại kiên định rời bỏ anh như thế, tim anh nhói lên vô cùng khó chịu anh đưa tay lên ngực trái như muốn làm giảm cảm giác khó chịu này :
_ Là do cô tự chuốc lấy.
Chợt cửa phòng có tiếng gõ cửa giọng anh lạnh lùng :
_ Ai?
Thím Trương vô cùng gấp gáp :
_ Là Tôi thưa cậu chủ.
_ uhm vào đi.
Thím trương đi vào khép cửa lại bà từ từ đi tới gần sau lưng anh run rẩy muốn nói, bà không muốn thấy An Nhiên chết, không muốn tiểu bảo của Hàn gia bị chính ba ruột cắt đứt đường sống, " cô chủ xin lỗi cô tôi thất hứa rồi "
Thấy bà ấp úng mãi không nói anh mất kiên nhẫn:
_ Có chuyện gì?
_ Dạ thưa cậu, nể tình bà già này ôm cậu từ lúc lọt lòng, nhìn cậu lớn lên như bây giờ tôi cầu xin cậu hãy tha cho cô chủ, cô ấy đã chịu quá nhiều tổn thương cùng đau khổ, để trả giá cho sai lầm của ngày xưa, cô ấy đã mất hết rồi, một cô gái xinh đẹp, hiểu chuyện, luôn vui vẻ trước khi đến nhà chúng ta đã không còn, chỉ còn một cái xác không hồn, một cánh tay bị hủy, cậu xem cô ấy tháng thương hay đáng hận.
Nguyên Phong không nói gì chỉ im lặng bà lại nói tiếp :
_ Cô ấy mới là người quan tâm cậu chủ, dành tình yêu cho cậu chủ rất nhiều, gả cho cậu 1 năm rồi, 1 năm này cậu xem có người phụ nữ nào bị chồng bỏ rơi vẫn kiên trì vào bếp làm cơm, rồi ngồi đợi tới khuya, cậu không về cô ấy cũng không dùng bữa, biết cậu bị đau bao tử lên lúc nào cũng dặn tôi đưa thuốc vào túi áo cho cậu, đưa lên xe lỡ đau lúc nào uống lúc đó, có những ngày tôi mang bữa trưa tới cho cậu không phải do tôi làm mà cô chủ tự tay làm rồi nhờ tôi mang vì sợ cậu làm việc quên không ăn cơm, cậu có biết hai tháng này ở trong nhà cô ấy đã làm gì không?
Nhìn bóng lưng của Nguyên Phong có chút lay động bà tiếp lời :
_ Cô ấy đã tự tay ướp một loại trà thảo mộc mà mỗi lần cậu uống đều rất thích , giúp cậu ngủ ngon sau giờ làm việc, đấy là cô chủ đều tự tay làm, mỗi lần gửi đến công ty cho cậu tôi đều nói dối là tôi mua nhưng không phải là do cô chủ dùng cả tình yêu dành cho cậu để làm,cô ấy còn dặn tôi nếu như sau này cô ấy không còn bên cậu nữa hãy chăm sóc cậu cho tốt, số trà đó cô ấy làm đến mức hai tay bật máu nhưng chỉ đủ dùng 1 năm thôi...
_ Đủ rồi Thím Trương.