Chương 92
Anh bóp ra một chút thuốc lên đầu ngón tay, sau đó liền ấn lên mặt Tô Lam.
Tô Lam vô thức run lên, Quan Triều Viễn lập tức nhấc tay lên, lại đặt lên lần nữa, động tác nhẹ nhàng hơn nhiều.
Anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ từng vòng trên khuôn mặt bị sưng của cô, vừa cẩn thận quan sát khuôn mặt cô.
Nói thật, mặt mộc của Tô Lam không phải loại nhìn một lần sẽ thấy choáng ngợp, mặt của cô thanh tú, không nhiễm chút tạp chất nào, giống như…
Đám mây trắng tinh khôi trên bầu trời, dòng suối trong vắt trên núi cao, bông hoa tuyết đầu đông.
Nhìn rất thoải mái, rất thoải mái.
Con bà nó!
Nhưng có tên nào chán sống, vậy mà lại dám đánh lên mặt côi!
Không biết vì sao, anh tức giận như thết Tức đến mức lồng ngực đau đớn từng cơn.
Quan Triều Viễn thoa thuốc cho cô xong, đặt thuốc sang một bên, duỗi lưng giãn cơ.
Làn mi Tô Lam khẽ động, biểu cảm trên mặt dường như có chút vật lộn, đầu mày nhíu chặt lại, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo gò má.
“Đau…”
Quan Triều Viễn thấy môi cô động đậy, lập tức sán lại gần.
“Hử? Nói gì cơ?”
“Đau..”
Lần này Quan Triều Viễn nghe rõ ràng, cô đang kêu đau!
“Đau ở đâu?” Quan Triều Viễn lại hỏi lần nữa.
Tô Lam nhắm chặt mắt, môi khẽ run run: “Đau bụng…”
Quan Triều Viễn lập tức nhấn chuông gọi bác sĩ trong phòng bệnh, một phút sau, một đám bác sĩ và y tá lại xông vào trong phòng này!
“ĐM! Các người lừa ông đây! Không phải bảo cô ấy không sao à? Tại sao cô ấy cứ ra sức kêu đau, nói mình đau bụng chứ?”
Quan Triều Viễn lại gầm lên!
Một bác sĩ vừa tham gia khám vội vàng đứng ra nói: “Chủ tịch Quan, tôi vừa nãy đã kiểm tra cẩn thận rồi, quả thật là không có gì đáng ngại, chỉ là sốt cao, thấy dáng vẻ của cô ấy bây giờ, có lẽ là đã hạ sốt một chút rồi”
“Vậy tại sao cô ấy vẫn cứ kêu đau?”