Chương 5011
Phương Thu Cúc đang nằm trên giường bệnh bỗng mở lời hỏi han: “Vừa rồi cô đứng cùng cô bé tên là Nguyễn Bảo Lan kia đúng không?”
Tô Lam nghe vậy thì ngẩn người, dừng chân lại rồi gật đầu: “Đúng thế, tôi là bạn của Bảo Lan.”
Phương Thu Cúc nhìn Tô Lam rồi chống tay xuống giường đỡ cơ thể mình dậy một cách chật vật. Người đàn ông áo đen thấy thế thì vội vàng đỡ cô ta ngồi dậy: “Cẩn thận chứ em.”
Phương Thu Cúc liếc mắt nhìn người đàn ông đó, khẽ gật đầu rồi mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Tô Lam có thể nhìn ra được lúc Phương Thu Cúc nói lời cảm ơn, rõ ràng động tác của người đàn ông đó có ngừng lại một giây, trên mặt cũng hiện lên vẻ phức tạp.
“Hóa ra cô là bạn của Nguyễn Bảo Lan, hiểu lầm lần này khiến cô ấy tủi thân nhiều rồi. Mặc dù tôi biết lúc này mình không nên đưa ra yêu cầu hay đòi hỏi gì nhưng tôi vẫn mong cô có thể giúp tôi một chuyện.”
Phương Thu Cúc nói bằng giọng vô cùng bình ổn. Thái độ của cô ta cũng vô cùng ôn hòa, vừa nhìn là biết con nhà gia giáo, được cha mẹ dạy bảo vô cùng cẩn thận. Tiếp xúc với cô ta khiến đối phương không thể nảy sinh cảm giác thù địch.
Thấy Phương Thu Cúc cư xử tao nhã, đúng mực như thế cộng thêm việc cô ta biết rõ trận xích mích vừa rồi chỉ là hiểu lâm nên Tô Lam không thể nói ra hai chữ “từ chối” với một người phụ nữ có thai đang bị thương như thế này được: “Cô muốn tôi giúp cô làm gì?”
“Minh Khoa không am hiểu mấy loại đồ dùng dành cho phụ nữ lắm, nên phiền cô giúp tôi xuống dưới tầng mua giúp tôi mấy gói băng vệ sinh được không?”
Phương Thu Cúc vừa nói xong thì Tô Lam đã quay đầu sang nhìn người đàn ông kia bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Hóa ra anh ta tên là Chiến Minh Khoa à?
“Được, cô chờ tôi một chút, tôi đi rồi về ngay đây.”
Chỉ là chuyện nhỏ như thế này nên Tô Lam thật sự không có lý do để từ chối, thế nên cô gật đầu đồng ý rồi xoay người đi xuống dưới tầng.
Mười phút sau, cô cầm bịch băng vệ sinh vừa mua đi lên tầng, lúc đi tới cửa phòng bệnh VỊP, chuẩn bị gõ cửa thì cô thấy cửa phòng bệnh đang khép hờ. Cô định đẩy cửa đi vào thì đột nhiên giọng nói của Phương Thu Cúc vọng ra bên ngoài: “Tôi tự làm những chuyện này cũng được.”
Trong giọng nói của cô ta còn xen lần sự ngượng ngùng và lúng túng, thậm chí còn mang theo vài phần sợ hãi.
Từ vị trí Tô Lam đang đứng có thể nhìn rõ bóng lưng cao thẳng của Chiến Minh Khoa. Anh ta đang nhíu mày, chuẩn bị vươn tay cởi cúc áo cho Phương Thu Cúc.
“Bây giờ cơ thể của em đang rất yếu, hơn nữa mối quan hệ giữa hai chúng ta là gì hả? Chẳng nhẽ chuyện đã đến nước này mà em vấn còn muốn trốn tránh tôi sao?
“Tôi không… Phương Thu Cúc nghe vậy thì giọng nói lại mạng theo vài phần cô đơn.