Chương 4736
Chỉ vậy đã tốn cũng nửa giời “Tay chân chậm như vậy, làm thợ trang điểm cái gì? Đi thu bông thì hơn!”
Giọng nói lạnh như băng của Quan Triều Viễn truyền vào từ khe cửa.
Khiến thợ trang điểm đang vẽ mi cho Tô Lam kia sợ đến mức run tay, trực tiếp vẽ lệch.
“Cái kia… Cậu Lệ, sẽ xong ngay thôi, anh chờ thêm năm phút nữa đi!”
Thợ trang điểm không nhịn được lau mồ hôi lạnh.
Muốn trang điểm cho một buổi tiệc tối, bản thân mình không cần dùng tới ba giờ vân chưa thể tính là kết quả tốt sao?
Còn may mình có dẫn theo ba bốn trợ lý, nếu không sớm muộn gì cũng bị cậu Quan nuốt sống!
“Okl”
Rốt cục thợ trang điểm cũng thở phào một hơi.
Vào lúc Quan Triều Viễn gần như bị đẩy tới ranh giới bộc phát, cuối cùng cô ta cũng đưa Tô Lam ra ngoài.
“Đúng là chậm chết.. “
Quan Triều Viễn cau mày nhìn lại.
Nhưng sau khi anh nhìn thấy Tô Lam, anh chỉ cảm thấy hô hấp như ngừng lại.
Mái tóc dài dịu dàng xõa trên vai, bên tai còn có kim cương tô điểm.
Bộ váy dài màu xanh nhạt thanh lịch trực tiếp rơi xuống tới mắt cá chân.
Phụ trợ thân hình cô có lồi có lõm.
Xinh đẹp như tỉnh linh bước ra từ †rong vườn hoa.
“Làm sao vậy? Rất kỳ quái sao?”
Thấy Quan Triều Viễn nhìn mình nửa ngày không nói chuyện, Tô Lam có chút mất tự nhiên kéo kéo làn váy.
Ánh mắt Quan Triều Viễn khẽ nhúc nhích.
Dáng vẻ thẹn thùng của cô ấy rất ngây ngô, lại khiến người ta có cảm giác tim đập thình thịch.
Đột nhiên, vậy mà anh lại không muốn đi tham gia dạ tiệc từ thiện gì kia.
Tô Lam kinh diễm như vậy không biết sẽ khiến bao nhiêu đàn ông ngấp nghé.
“Thật khó xeml”
Quan Triều Viễn nhíu mày, cố ý nói ra mấy lời chê lời.
Thợ trang điểm đứng bên cạnh lập tức không vui: “Cậu Lệ, sao có thể xấu được? Gái váy này do nhà thiết kế thủ công hàng đầu Milan may!”
“Tôi bảo đảm trên thế giới này tuyệt đối không có người thứ hai có thể mặc ra khí chất như cô Tôi”
Thợ trang điểm còn đang liều mạng giải thích ở đàng kia, khuôn mặt Quan Triều Viễn đã triệt để đen kịt: “Tôi nói khó coi là khó coil”
Một câu nói của anh khiến thợ trang điểm á khẩu không trả lời được.
Ngược lại Tô Lam vốn đang ngượng ngùng lại bị vẻ cố tình gây sự của Quan Triều Viễn chơi tới hoàn toàn không còn cảm xúc.
Cô túm làn váy trực tiếp đi tới trước mặt anh: “Anh nói em xấu đúng không? Hừ, vậy mỗi ngày em đều phải mặc cái này, dù sao thì người bị mất mặt cũng là anh chứ không phải em!”
Có chút căm tức khẽ hừ một tiếng, Tô Lam dẫn đầu bước ra ngoài †rước.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!