Chương 4016
Ngay cả Lâm Thúy Vân, người đang đứng cạnh cô, cũng bị choáng ngợp bởi khí chất cực kỳ mạnh mẽ của Quan Triều Viễn.
Tô Lam cười khan, như thể cô ấy muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng cô dường như lại bị đôi mắt của Quan Triều Viễn làm cho ngậm chặt, và không thể phát ra âm thanh nào: “Cái gì mà… chồng, hôm nay anh về sớm quái”
Không biết phải mất bao lâu nữa Tô Lam mới ấp úng nói được một câu.
Cô ngước mắt nhìn Quan Triều Viễn với vẻ mặt rất xấu hổ, chỉ cảm thấy quay đang quay vòng vòng, mãi cuối cùng cô mới thốt qua được một câu hỏi ngốc ngếch.
Quan Triều Viễn nhìn cô mà không cười: “Nếu anh mà còn về muộn hơn một chút, thì không phải là anh sẽ bỏ lỡ những lời từ tận đáy lòng của em hay sao?”
Mẹ nó! Tô Lam không kìm được mà âm thầm kêu khổ. Cô biết rằng Quan Triều Viễn, một hũ giấm lớn, sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy: “Ôi, chồng à, anh thật biết đùa!”
Tô Lam nhanh chóng đứng dậy, cô bưng một ly cà phê sữa, rất ngoan ngoãn mà đưa cho Quan Triều Viễn: “Em không phải là nể mặt Lâm Thúy Vân hôm nay vừa mới về nước hay sao! Hôm nay.
cô ấy về đột ngột và tạo cho em một bất ngờ lớn. Nên em mới chỉ đang trò chuyện và đùa giỡn với cô ấy thôi!”
Quan Triều Viễn nhận lấy ly cà phê, và anh ngồi xuống một cách duyên dáng, và tao nhã, yên tâm thưởng thức sự chăm sóc của Tô Lam.
Cẩn thận nhấm nháp ly cà phê, đôi mắt đó ngay lập tức rơi lên người Tô Lam, như thể đang chờ cô tiếp tục bịa tiếp.
Mỗi khi Quan Triều Viễn bình tĩnh và yên lặng là Tô Lam biết rằng chuyện này nhất định không tốt.
Vì vậy, cô nhanh chóng nháy mắt với Lâm Thúy Vân và nhờ cô ấy giúp đỡ.