Chương 3852
Hai người bọn họ vậy mà lại bị một y tá mới đang trong thời kì thực tập cùng một bác sĩ lừa gạt đến mức quay như chong chóng.
Thậm chí còn đích thân chôn vùi đi đứa trẻ đang năm trong bụng cô gái mà mình thương yêu nh: “Chết tiệt, chết tiệt, chết Tô Duy Nam lúc này giống như một con thú khốn khổ, anh ta đấm từng nắm đấm lên tường, dường như chỉ có cơn đau của cánh tay truyền về, mới có thể đem đến cho anh sự trừng phạt nhỏ nhoi Anh ta quay người lại, âm trầm nói: “Lập tức đi đến bệnh viện”
Giờ này khắc này, trên con đường đi đến bệnh viện, xe của Quan Triều Viễn giống như một con ngựa hoang bị đứt cương, điên cuồng, mất khống chế tốc độ mà không ngừng xuyên qua dòng xe cộ đông đúc.
Cuộc nói chuyện vừa rồi trong điện thoại của hai người giữa Tô Duy Nam và Liễu Minh Hoa, anh nghe rõ mồn một không sót chữ nào cả Tại sao? Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
Tại sao mỗi lần chỉ cần đụng tới chuyện của Tô Lam, anh lại như biến thành người mất bình tĩnh, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.
Đây hoàn toàn không phải Quan Triều Viễn thực sự, cái người đàn ông gặp chuyện gì cũng suy nghĩ kín đáo, quyết đoán kịp thời đi đâu cả rồi?
Nhưng nếu chỉ cần anh động não cẩn thận phân tích qua một chút, thì sẽ không bị đám người phụ nữ kia đùa bốn đến bước đường này.
Anh thà để người bị thương là anh, cũng không mong Tô Lam gặp phải bất cứ tốn thương nào dù là nhỏ nhất.
Chỉ cần nghĩ tới bức ảnh cứa bụng đưa đứa trẻ sơ sinh ra trong điện thoại mà Liễu Minh Hoa nói đến, chỉ cần nghĩ đến tình cảnh máu chảy đâm đìa đó, Quan Triều Viễn đã cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Thực ra chỉ có anh ta mới biết, cái gan của Tô Lam rất nhỏ, cô sợ nhất là đau đớn.
Nhưng còn bây giờ thì sao, người lại phải nằm trên bàn mổ phẫu thuật lạnh tanh, bị người ta từng dao từng dao một cứa mở vùng bụng để lấy đứa trẻ ra, hơn nữa đứa bé trong bụng đó lại là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ.
Đứa bé đó hoàn toàn không bị mắc cái thứ gọi là bệnh tim bẩm sinh, thậm chí còn là một bảo bối dễ thương đáng yêu vô cùng khỏe mạnh.
“Chết tiệt!” Quan Triều Viễn đấm một cái lên vô lăng, anh hận không thể hung hăng tát cho mình hai cái tất Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được một chút, biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn đã sớm kiềm chế đến cực điểm.