Chương 2822
“Đi đường mà không nhìn đường, ngây ngẩn gì vậy?”Giọng nói Quan Triều Viễn mang theo ý trách móc, nhíu chặt mày lại Tô Lam nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung anh tuấn ấy đột nhiên có chút hoảng hốt. Trong lòng cô không ngừng thôi miên bản thân: Tô Lam người mày thích là Quan Triều Viễn. Mà bây giờ anh ấy đang bên cạnh mày, mày không nên yêu cầu xa xỉ thêm nữa.
Cho dù là… Cho dù là ẩn hôn cũng không sao cả. Cho dù tất cả mọi người đều không biết mày là bà Quan cũng không sao. Hai người có thể ở bên cạnh nhau là đủ rồi.
Tô Lam cố nặn ra một nụ cười: “Vừa nãy nghĩ tới kịch bản có chút nhập tâm.”
Cửa xe mở ra, giọng nói Quan Triều Viễn nhàn nhạt: “Lên xe.”
Tô Lam chần chừ đôi chút cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lên xe. Cô ngơ ngác nhìn cửa kính chắn gió, giữ im lặng không lên tiếng.
Quan Triều Viễn dường như đã nhận ra một vẻ u buồn bao phủ lên người cô. Xem ra, cô gái nhà anh dường như có tâm sự.
“Quay phim không thuận lợi sao? Anh nghe nói hôm nay Mộ Mãn Loan xảy ra chuyện”
Tô Lam khôi phục lại tinh thần, nở nụ cười có chút miễn cưỡng: “Thông tin của anh nhanh thật đấy.”
Quan Triều Viễn liếc nhìn cô: “Muốn ăn gì Tô Lam dựa đầu vào cửa xe, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn ra bên ngoài: Ăn? Thật ra bây giờ cô không muốn ăn “Em muốn về nhà.”
“Vậy để anh gọi điện cho bảo mẫu”
Anh còn chưa nói xong đã thấy Tô Lam uể oải nói: “Em muốn quay về biệt thự nhà họ Tô.”
“Anh quay về với em”
“Cậu Lệ, hôm nay là sinh nhật của anh trai em, em muốn về nhà một mình.”
Tô Lam cảm thấy trong lòng có chút hỗn loạn, cô cần chút thời gian ở một mình để điều chỉnh lại tâm trạng”
Mắt Quan Triều Viễn lóe lên, bẻ tay lái: “Anh.
đi với em.”
Trong giọng nói của anh mang theo sự cường thế rất khó từ chối, Tô Lam cảm thấy nếu lúc này mình lại từ chối anh nhất định sẽ nhận ra điều gì đó. Thế là cô không nói gì nữa, nghiêng đầu nhìn những ánh đèn neon chập chờn bên ngoài Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Tô. Quan Triều Viễn chuẩn bị xuống xe thì điện thoại trong túi lại rung lên. Anh móc điện thoại ra nhìn, là Lục Anh Khoa gọi điện tới. Ấn nút trả lời: “Alo.”
*Boss, ba mươi phút nữa người sẽ tới sân bay thành phố Ninh Lâm”
Quan Triều Viễn theo bản năng liếc nhìn Tô Lam, nhíu chặt mày lại: “Ba mươi phút nữa?”
Lục Anh Khoa gật đầu: “Ông cụ nói muốn anh tới đón.”
Quan Triều Viễn do dự một hồi cuối cùng vẫn nói: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Lam nhìn anh: “Có việc gấp sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!