Chương 2797
Tất cả đều là đang xúc phạm cô. Liễu Minh Hoa, trong lòng cô đừng có tối tăm như vậy được không? Với tính cách của Lâm Thúy Vân và tôi, nếu như ngay từ đầu chúng tôi không coi cô là bạn thì dù có nhìn chúng tôi cũng không thèm liếc mắt đâu.”
Lâm Thúy Vân khit mũi lạnh lùng: “Tô Lam, đi thôi, đừng lãng phí nước bọt của chúng ta với loại người này.”
Tô Lam gật đầu, khi ra đến cửa, cô ấy không thể không quay lại và nói thêm mấy câu: “Đàn anh là người tốt, tôi cấm cô lại làm ô uế anh ấy. Bắt đầu từ hôm nay, tốt hơn hết cô nên tránh xa anh ấy ra”
Liễu Minh Hoa cả người run lên, cô ta không dám tin mà ngẩng đầu lên. Cho đến thời điểm này, cô ta cuối cùng mới cảm thấy sợ hãi: “Không, không đâu.
Lâm Thúy Vân cũng nói thêm một câu: “Chắc cô cũng biết thủ đoạn của Quan Triều Viễn đúng không? Vì vậy, tốt hơn hết cô nên ngoan ngoãn mà nghe lời Tô Lam. Nếu không thì cô cũng đã thấy những gì đã xảy ra với Liễu Mộng Ngân rồi đó!”
Liễu Minh Hoa nghe đến đây thì ngồi trên mặt đất, khuôn mặt tái mét. Lâm Thúy.
Vân kéo Tô Lam lại và rời đi. Khi bước vào thang máy, họ vẫn nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết từ trong phòng. Trong thang máy, Lâm Thúy Vân thấy sắc mặt của Tô Lam không tốt lắm, nghĩ rằng cô vẫn còn buồn về chuyện Liễu Minh Hoa bèn nói: “Tô Lam, những người như Liễu Minh Hoa không đáng để cậu phải buồn chút nào.”
Tô Lam läc đầu: “Cậu hiểu lâm rồi, mình đâu có buồn vì cô ta đầu.”
“Vậy thì cậu làm sao vậy? Sao mình nhìn sắc mặt của cậu có vẻ không ổn?”
“Mình chỉ đang lo lắng một chút cho đàn anh, anh ấy hẳn sẽ rất buồn khi bị một người phụ nữ chơi đùa như thế này.”
Lâm Thúy Vân thở dài: “Nhan Thế Khải rất tốt bụng, và mình tin rằng anh ấy sẽ tìm được một người tốt hơn trong tương lai.”
Cả hai vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài Vừa mới bước ra khỏi cửa đêm, liền nhìn thấy Lục Mặc Thâm lười biếng dựa vào bên cạnh chiếc Bentley, dùng một đôi mắt nhìn chăm chằm bọn họ. Ở bên kia đường, một chiếc Rolls-Royce màu đen đang đậu trong bóng tối, Lục Anh Khoa cũng bước ra khỏi xe.
“Nhìn biểu hiện của hai người, mọi chuyện hẳn là đã được giải quyết suôn sẻ.”
Lục Mặc Thâm vươn tay đặt lên trên cửa kính.
Lâm Thúy Vân hừ lạnh một tiếng: “Đừng nghĩ rằng anh giúp tôi một lần mà tôi sẽ phải biết ơn anh.”
Lục Mặc Thâm không quan tâm: “Cô đúng là đồ vong ân bội nghĩa Chuyện này tôi đã biết từ lâu rồi, nên không cần phải nhắc nhở thêm nữa.”