Chương 2778
Lê Ngọc Hi nhanh chóng vỗ tay: “Chị ngàn vạn lần không cần phải nhãn nhịn với tôi, vì tôi sẽ thấy đặc biệt nhàm chán. tôi cần là một đối thủ mạnh, chị cứ dùng hết những thủ đoạn mà chị từng dùng với nhà họ Lê ra đây. Tôi cũng vẫn có thể giãm nát chị dưới chân. Nếu chị không tin thì chúng ta cứ đợi xem”
Ngay khi Lê Duyệt Tư vừa rời đi thì Tô Lam đã xoay gót quay trở lại phòng ngủ chính của mình.
Khi Quan Triều Viễn trở lại phòng, anh thấy rằng cô đã nằm trên giường, cả người cô thu nhỏ lại thành một quả bóng.
Anh giật giật khóe miệng và nghiêng người về phía trước, nhưng trước khi tay anh chạm vào cô, anh đã nghe thấy tiếng hét của cô: “AI Em sai rồi!”
Quan Triều Viễn ngay lập tức đầu chảy đầy những vạch đen, anh vén chăn bông ra, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô hỏi “Nói cho anh biết, em đã làm sai cái gì.”
Tô Lam chớp mắt và nhìn anh chăm chăm: “Em không nên nghe lỏm chuyện của hai người. Hơn nữa, em cũng không nên vạch trần mối quan hệ giữa hai người khi chưa được sự cho phép của anh”
Phải nhanh chóng xin lỗi trước khi anh chàng này nổi giận, đây là những gì mà Tô.
Tô Lam đúc kết được sau khi ở bên anh bấy lâu nay.
Dù sao thì anh cũng là người muốn đợi đến sau khi giải quyết hết mọi việc ở nhà họ Quan thì mới công khai mối quan hệ của cả hai.
Kết quả là sau một thời gian dài, cô đã dẫn đầu trong việc phá vỡ các quy tắc.
Tô Lam thu mình vào trong chăn bông, đôi mắt to ngấn nước chớp chớp hai lần trông thật đáng thương. Quan Triều Viễn giật nhẹ khóe miệng: “Thì ra là bà Quan đang sợ ưt Vừa rồi anh nhìn thấy em tràn đầy phẫn nộ, anh còn tưởng rằng em vô cùng tự tin!”
Tô Lam cong môi tỏ vẻ giận dữ. Nói là phẫn nộ ngợp trời là còn nhẹ đó. Gặp trường hợp bị một người phụ nữ khác đã lao vào nhà riêng để giành gi tồng, nếu là phụ nữ bình thường, họ đã không thể ngồi yên rồi!
“Cũng may là em xuất hiện kịp thời, nếu không thì ai biết được anh sẽ bị lung lay hay không.” Tô Lam thì thào.
Dù biết rằng Quan Triều Viễn sẽ không làm vậy nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng bối rối khi gặp phải tình huống này.
Quan Triều Viễn đưa tay bóp cái cảm thanh tú của cô, dùng đôi mắt mình nhìn chăm chăm cô, cố ý nói: “Vậy thì phải làm sao? Ông Quan vốn là ông chủ kim cương trong truyền thuyết mà. Nếu bà Quan không để ý, có thể một ngày nào đó sẽ thực sự bị cướp mất.”
Tô Lam cũng không chút tức giận mà nghiêng đầu sang một bên đáp: “Tục ngữ vẫn có câu, không có lửa thì làm sao có khói. Ông Quan tốt nhất nên giữ chặt khóa quần của mình, nếu không sẽ có một ngày thức dậy sau giấc ngủ, Lệ nhỏ đi rồi, thì đừng trách em độc ác. “
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!