Chương 2272
Không biết vì sao, mặc dù cô biết rằng Quan Triều Viễn cũng đã biết chuyện này từ lâu.
Nhưng khi bị người khác chỉ thẳng vào mặt như thế này, Tô Lam vẫn cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ.
Cô lo lảng nhìn về phía Quan Triều Viễn một cái: “Các người muốn làm gì?”
Hai người Vương Bích Vân vẫn bị chặn ở cửa cho nên tạm thời bọn họ cũng không có ÿ định xông vào.
“Tô Lam, trí nhớ của cô đúng là quá kém! Tô Duy Hưng là cháu trai của nhà họ Vương chúng tôi, cô thử nói xem chúng tôi đến đây để làm gì? Đương nhiên là đưa cháu trai của nhà họ Vương về nhà họ Vương rồi”
Tô Lam căn môi nói: “Không được.”
“Cô dựa vào cái gì mà nói không được hả? Thắng bé còn đang nằm trên giường bệnh của nhà họ Vương chúng tôi. Cô có tư cách gì mà không cho chúng tôi đưa đứa bé đi hả?”
Vương Bích Vân vừa nói vừa kéo tay mẹ mình: “Mẹ, mẹ là người lớn tuổi. Bây giờ em cứ vào rồi bế đứa bé ra đây. Nếu cô ta dám đụng đến một đầu ngón tay của mẹ thì mẹ cứ nằm ra đất và đừng đứng lên”
Bà cụ Vương biết mình có một đứa cháu trai thì vui sướng không thôi.
Bây giờ, khi bà ta thấy Tô Lam đang muốn cản trở việc mình đưa cháu trai đi thì lúc này mới bắt đầu lên tiếng: “Cô mau tránh ra cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí. Đứa bé kia là con cháu của nhà họ Vương chúng tôi, cô dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi mang nó đi? Chúng tôi đã đồng ý sẽ để lại cho cô một đứa con gái, vì vậy cô đừng có được nước mà lấn tới”
Tô Lam chưa từng nghĩ tới việc sẽ đưa con mình cho người khác.
Nhưng bây giờ, chỉ có thể trước hết nghĩ ngộ biến tùng quyền.
“Bà cụ, đứa nhỏ này vừa bị dọa sợ, bác sĩ cũng nói phải nhập viện cho nó trước đã. Bây giờ bà muốn đưa thẳng bé đi, chỉ sợ sẽ làm tình hình các vết thương của nó càng thêm nặng.”
Nghe thấy mấy câu này, bà cụ Vương cũng bắt đầu do dự.
Vương Bích Vân lại vội vàng giật dây: “Mẹ, mẹ đừng chậm trễ nữa. Nhỡ đâu cô ta lại làm ra chuyện gì như con thiêu thân thì phải làm sao bây giờ? Lần này đứa nhỏ đã mất tích cả một đêm, lần sau mà có xảy ra chuyện gì thì ai sẽ là người bồi thường cho chúng ta đây?”
Bà cụ Vương nghe xong thì cảm thấy cũng có lý.
Thế là bà ta bắt đầu tức. quay về phía Tô Lam: “Cô bớt nói nhảm đi, hôm nay tôi nhất định phải đưa cháu trai của tôi đi”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!