Chương 2172
Tô Lam chỉ cảm thấy đỉnh đầu muốn bốc khói, điên cuồng ngụy biện: “Anh rốt cuộc đang nói gì?”
“Ngủ cả đêm mà không nhớ gì à. Bác sĩ Tô cứ chữa bệnh cho bệnh nhân như vậy sao?”
Tô Lam gấp đến nỗi muốn khóc.
Tên khốn kiếp này, sao anh biết?
Dường như nhìn thấu sự hoài nghỉ của cô, Quan Triều Viễn có lòng giải thích: “Miệng của bọn họ rất kín, nhưng vết tích trên người thì không thế che giấu. Đem máy giám sát tới thì cái gì cũng rõ. Tô Lam, em thật to gán, dám gạt tôi? Hả?”
Tô Lam cắn chặt môi.
Tên khốn kiếp này biết cả Nhưng anh vốn cũng không biết cô bị anh xem là thuốc giải mà bị anh ức hiếp đến thê thảm.
“Anh đang nói gì, tôi vốn không hiểu, anh tránh ra cho tôi” Tô Lam hét xong câu này, không biết sức lực từ đâu ra, đẩy anh ra bỏ chạy.
Khi Quan Triều Viễn đi ra, cô gái nhỏ đã xấu hổ trốn chạy.
Lục Anh Khoa đi qua.
“Xử lý xong rồi?”
Lục Anh Khoa gật đầu một cái: ‘Dạ cậu chủ yên tâm.”
Quan Triều Viễn gật đầu một cái: “Bên chỗ Tô Bích Xuân thì sao?”
Lục Anh Khoa: “Vốn dĩ thuộc hạ của tôi dự tính đưa cô ta đi đến nước Thái Hà.”
Nước Thái Hà.
Là một đất nước nhỏ ở vùng biên giới Bạch Lạc.
Địa vị của phụ nữ ở nơi đó rất thấp.
Thẩm chí đại đa số phụ nữ bên đó còn bị người nhà bên chồng ép phải dùng thân xác để đổi lại tiền nuôi gia đình.
Tô Bích Xuân nếu như bị đưa đến nơi như thế, kết quả bi thảm đến thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Chỉ có điều, dám bỏ thuốc Quan Triều Viễn, thì cũng nên nghĩ đến sẽ có kết quả này.
Quan Triều Viễn nhìn anh ta: “Vốn dĩ?”