Chương 1954
“Có gì để xem chứ! Ông chưa thấy trẻ con bao giờ à?” Tam Tam hét lên với Butt, không hiểu sao cậu lại không có ấn tượng tốt với ông già này.
Butt không hề giận mà chỉ lắc đầu: “Cháu như vậy là rất không lễ phép đó.”
Quan Triều Viễn kéo Tam Tam ra sau mình, cậu bé trốn sau chân anh, lặng lẽ quan sát mọi thứ.
“Vợ tôi đâu? Cô ấy thế nào?”
“Cô ấy rất ổn, bây giờ cậu đưa đứa bé cho tôi, tôi sẽ cho cô ấy ra ngoài gặp cậu.”
Quan Triều Viễn đột nhiên cười khẩy: “Butt, ông cho tôi là thằng đần à? Tôi giao con cho ông, ông không giao vợ tôi ra thì sao? Vợ tôi chỉ là một người bình thường, đứa bé trong bụng cô ấy cũng có sau khi tôi đã giải trừ phong ấn, không có ích gì cho các người.”
Nói xong Quan Triều Viễn giơ sợi dây chuyền trên cổ Tam Tam lên: “Tôi tin các người biết đây là thứ gì, tôi không tháo nó xuống, các người đừng hòng lại gần thằng bé.”
Tam Tam ôm đùi Quan Triều Viễn, lúc thì nhìn bố mình, lúc lại nhìn người kỳ lạ đằng kia, không hiểu bố đang nói gì lắm.
Lẽ nào hôm nay hai bố con họ đến không phải để gặp mẹ sao?
“Đưa Tô Lam ra đây.” Butt nói với Seven.
“Lẽ nào chúng ta cứ vậy thoả hiệp sao ạ?” Bruce cảm thấy như vậy rất hèn nhát.
“Mặc dù chỉ là con người nhưng Quan Triều Viễn không dễ đối phó, nếu điều kiện trao đổi là do chúng ta nói thì chúng ta phải tuân theo. Cậu ta đến một mình, chắc sẽ không giở trò gì đâu. Đi đi.”
Butt vuốt râu.
Khi cửa nhà lao mở ra, Tô Lam cũng mở mắt, thấy Seven đến, cô lại nhắm mắt.
“Không cần giả vờ nữa, chồng cô đến rồi, bây giờ anh ta muốn đón cô về.”
Tô Lam lại mở mắt ra, Quan Triều Viễn đến rồi? Anh đến đón cô? Bọn họ sẽ để cô đi chứ?
Cô đứng dậy nhìn Seven: “Anh ấy đến một mình sao?”
“Đừng nhiều lời, cô có đi không?”
Tô Lam chỉ đành đi theo Seven ra ngoài, khi nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, cô vô thức nheo mắt lại, mấy ngày nay ở trong nhà lao cô không được thấy mặt trời.
Seven đưa Tô Lam đến cổng lâu đài, Tô Lam vừa ra đến cổng đã thấy Quan Triều Viễn ở nơi không xa, còn có Tam Tam đang ôm đùi anh!