Chương 1927
Daisy không biết kế hoạch của gia tộc Butt, bọn họ có thể thoả hiệp mọi thứ để lôi kéo Quan Triều Viễn.
“Con không đồng ý cũng phải đồng ý. Đi ra ngoài ngay, bố có chuyện cần bàn với các anh con.” Ông Butt đã có chút mất kiên nhẫn.
“Bố, điều này quá nực cười! Không thể được!” Daisy bước lên: “Sao con có thể cùng người phụ nữ đó…”
Một tiếng “chát” vang lên, ông Butt tát vào mặt Daisy.
“Cút ra ngoài, con không có quyền phản đối!”
Daisy sững sờ nhìn ông Butt, đây là bố cô ta, người bố mà cô ta kính trọng nhất, không ngờ ông lại đánh cô ta?
Lẽ nào cô ta không phải con gái út được ông yêu thương nhất sao?
Cô ta ôm mặt vừa đau buồn vừa phẫn nộ, chạy khỏi nơi đây.
Ông Butt không nói gì, tiếp tục thảo luận với các con trai.
Daisy chạy về phòng nằm bò ra giường “khóc”. Ma cà rồng không có nước mắt, cô ta khóc chỉ có âm thanh chứ không có nước mắt.
Người bạn thân nhất của cô ta là Vian biết chuyện này nên đã tới, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô ta.
“Daisy của tớ, cậu đừng buồn nữa, cậu có biết chúng tớ hâm mộ cậu thế nào không?”
“Hâm mộ tớ cái gì? Hâm mộ tớ có chung một người đàn ông với loài người? Hay hâm mộ tớ bị bố tát?” Daisy không thể chấp nhận được sự thật này.
“Nghe này cưng, có chung một người đàn ông với loài người thì sao? Cậu là ma cà rồng, lẽ nào cậu còn không tranh được với con người?”
Daisy ngồi thẳng người nhìn Vian.
“Cậu có khuôn mặt xinh đẹp và dáng người chuẩn, cô ta làm sao sánh được với cậu? Hơn nữa cậu là ma cà rồng, cậu có thể lực và sức chịu đựng vô tận.”
Vian ghé vào tai Daisy: “Cho dù khi quan hệ, cô ta cũng không thể so với cậu!”
Nói đến “quan hệ”, Daisy bỗng trở nên ngượng ngùng: “Vian, cậu đang nói gì vậy?”
“Lẽ nào những gì tớ nói không phải sự thật? Quan Triều Viễn là nửa người nửa ma cà rồng, anh ta cũng như cậu, sao anh ta có thể đạt được sự cân bằng với con người? Nhưng với cậu thì khác, phương diện này cũng là điều quan trọng nhất đối với hai vợ chồng, lâu dần anh ta sẽ chỉ là của một mình cậu.”
Sau khi nghe Vian phân tích, Daisy cảm thấy cũng có lý, sao cô ta có thể thua con người chứ?