Chương 1901
Tô Lam vén chăn ra, chuẩn bị xuống giường: “Hôm nay sang tuần thứ mười hai rồi, để em đi đo cân nặng.”
“Không cần phiền như vậy đâu, để anh.” Quan Triều Viễn bế ngang Tô Lam lên: “Bốn mươi bốn phẩy ba ký, lại nhẹ đi rồi.”
Tô Lam lên cân điện tử thử, kết quả ra đúng là bốn mươi bốn phẩy ba. Khả năng đo lường trọng lượng của Quan Triều Viễn đúng là không thể đùa được.
“Trước khi mang thai em nặng còn chưa đầy bốn mươi lăm ký, từ nay về sau sẽ là khoảng thời gian tăng cân của em rồi.” Tô Lam sờ lên bụng của mình: “Cục cưng, con phải ăn nhiều vào nhé.”
Vài ngày sau, Quan Triều Viễn đưa Tô Lam đến bệnh viện để khám kỹ hơn.
Bởi vì trong khoảng thời gian Tô Lam nôn nghén, Chung Vũ Lăng cứ nói là không có cách nào để trị chứng nôn nghén, Quan Triều Viễn đã từng mắng bà một trận xối xả, thậm chí còn tuyên bố là muốn đuổi việc bà ta, vậy nên đến tận bây giờ Chung Vũ Lăng vẫn thấy sợ.
Nhưng mà cũng may là Tô Lam đã an toàn trải qua khoảng thời gian đầu của thai kỳ, bây giờ Quan Triều Viễn cũng không lên cơn nữa.
Trong phòng siêu âm, Chung Vũ Lăng đích thân siêu âm cho Tô Lam, Quan Triều Viễn cũng ngồi cạnh, đây không phải là lần đầu tiên nên anh cũng thấy không có gì quá mới lạ cả.
“Mợ chủ, em bé rất khỏe mạnh, mặc dù mợ nôn nghén khá nhiều nhưng em bé lớn lên rất nhanh.”
Tô Lam nằm trên giường, cười híp mắt: “Vậy là tốt rồi.”
“Đồ vô lương tâm!” Quan Triều Viễn đứng cạnh, không nhịn được mắng một câu.
Chung Vũ Lăng nhìn Tô Lam rồi cười, không ai để ý đến anh cả.
“Đúng rồi, mợ chủ, lần trước, hôm phát hiện phôi thai và tim thai, vì mợ đã quá bận rộn nên đã rời đi khi chưa in hẳn bản siêu âm ra. Đến giờ tôi vẫn giữ đấy, mợ nhìn đi.”
Chung Vũ Lăng đưa cho Tô Lam xem một tờ giấy siêu âm khác.
Tô Lam đã từng xem mấy hình ảnh đen xì này khá nhiều lần rồi: “Cảm ơn, nhưng mà sao tôi cứ thấy hơi khác khác thế?”
Có vẻ như Chung Vũ Lăng cũng đoán được cô định nói gì, bà ta hỏi: “Mợ nói thử xem khác ở đâu?”
“Tôi nhớ là lúc mang thai Tam Tam, lần đầu tiên tôi siêu âm đã thấy hình thằng bé như quả cà chua nhỏ vậy, dài, dẹt, sao lần này…” Tô Lam tự bật cười vì suy nghĩ của mình: “Nhìn như tử cung tôi bị thủng một lỗ ấy.”