Chương 1769
Thành Du ngồi trong phòng làm việc, tròng mắt đảo quanh rồi cầm điện thoại di động lên bấm số gọi.
“Alo, anh Trương à, bên tôi có một tin tức nặng ký liên quan tới Mục Nhiễm Tranh. Thế nào? Anh định ra giá bao nhiêu?”
Lê Thấm Thấm tức giận quay về nhà. Mạng là thứ tốt, cô ta lên mạng lập tức kiểm tra được những lời Thành Du nói không sai, ngành xuất bản bị internet ảnh hưởng nên kinh doanh trì trệ.
Rất nhiều họa sĩ truyện tranh đều bắt đầu đăng dài kỳ trên mạng cho độc giả đọc, chỉ có vài người đặc biệt xuất sắc mới xuất bản thành sách giấy.
Lê Thấm Thấm vỗ mạnh vào đầu mình vài cái, nói cho cùng vẫn là cô ta hại Mục Nhiễm Tranh.
Nếu không phải cô ta cứ nhất quyết đòi xuất bản truyện tranh của mình, Mục Nhiễm Tranh sẽ không phải trả giá đắt như vậy.
Bây giờ phải làm sao đây? Chuyện này là do cô ta mà ra, cô ta phải nghĩ cách giải quyết.
Bên hoa viên Crystal, Tô Lam cũng đang nghĩ cách giải quyết chuyện của Mục Nhiễm Tranh.
Hai ngày trước Quan Triều Viễn đang nóng, Tô Lam không dám nhắc tới. Hôm nay, cô thấy sắc mặt anh đã đỡ hơn mới dám nói chuyện vào buổi tối trước khi đi ngủ.
“Chồng ơi, chẳng lẽ anh tính phong sát cháu anh thật à?”
Quan Triều Viễn xị mặt ra khi nghe được tên của Mục Nhiễm Tranh.
“Em đừng nhắc tới nó trước mặt anh, nhắc tới là anh lại thấy phiền lòng!”
Đợt trước, vì Mục Nhiễm Tranh bỏ trốn trong buổi lễ đính hôn, Quan Triều Viễn đã phải lau mông cho anh, nhường lại rất nhiều lợi ích cho bên tập đoàn Nam Ngung, lại phải đứng ra hòa giải với bên nhà họ Mục rất lâu.
Anh mới thành thật không bao lâu, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, sao Quan Triều Viễn có thể không tức giận được?
“Nhưng anh phong sát anh ấy, anh bảo anh ấy phải làm gì đây? Anh nhắc nhở, cảnh cáo một chút là được rồi.” Tô Lam rúc vào trong lòng Quan Triều Viễn, dè dặt nói.
“Nó như vậy là đáng đời! Lần này anh phải cho nó một bài học. Bây giờ anh thấy hối hận vì trước đây luôn giải quyết mọi chuyện cho nó. Nó đã lớn như vậy rồi, cũng nên tự giải quyết vấn đề của mình, không ai có thể giúp nó được!”
Tô Lam xoa nhẹ ngực Quan Triều Viễn.
“Nhưng anh cũng không thể phong sát anh ấy cả đời chứ? Anh bảo anh ấy phải làm gì?”
“Em không cần nói nữa, anh đã quyết định rồi! Nó không giúp anh nở mặt nở mày thì thôi, chỉ toàn làm anh mất mặt! Đúng lúc bầu không khí trong Quốc tế Tinh Hoàng đợt này không tốt, lấy nó ra ‘khai đao’ để răn đe những người khác!”