Chương 1714
Phương Đoá ném bao thuốc vào thùng rác: “Nếu anh định kết hôn với tôi thì sau khi kết hôn cũng phải chuẩn bị sinh con, cần nghiêm cấm hút thuốc, uống rượu trong vòng nửa năm mới được có con.”
“Tôi… cai!” Mục Nhiễm Tranh còn có thể nói gì nữa, Phương Đoá đã suy nghĩ rất chu đáo cho anh rồi.
“Vậy thì tốt, tốt cho thế hệ sau của chúng ta và cũng tốt cho chính bản thân anh, tôi sẽ không hại anh đâu.”
“Hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện đi?” Mục Nhiễm Tranh lo lắng nhìn tủ quần áo.
“Nói ở đây không được à? Có phải anh rất để ý chuyện tôi vào phòng ngủ của anh không?”
Phương Đoá không bao giờ tức giận hay cáu gắt, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười điềm tĩnh.
“Không phải, chỉ là tôi thấy phòng ngủ hơi ngột ngạt, ra phòng khách thoải mái hơn.”
“Thực ra tôi nghĩ đối với các cặp vợ chồng, phòng ngủ là nơi trò chuyện rất tốt. Nó có thể kéo mối quan hệ giữa hai người gần nhau hơn, làm cho mối quan hệ trở nên thân thiết hơn, mà nơi hai vợ chồng ở cùng nhau nhiều nhất cũng chính là phòng ngủ.”
Phương Đoá dường như đã tìm hiểu kiến thức rất nhiều mặt, có thể thấy cô ta là một người rất thông thái.
“Bây giờ nói về vấn đề này có phải hơi sớm không?”
“Tôi không nghĩ là sớm đâu, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn, thay vì kết hôn xong, quan hệ hôn nhân bắt đầu có vấn đề tôi mới nói với anh những điều này, chi bằng bây giờ nói trước cho anh để anh có sự chuẩn bị mà phòng ngừa, như vậy sau này chúng ta kết hôn cũng không xảy ra vấn đề gì, cũng không cần lãng phí thời gian để giải quyết vấn đề của cả hai.”
Mục Nhiễm Tranh nở nụ cười gượng gạo.
“Vậy chúng ta ra phòng khách nói chuyện đi.”
“Được!” Cuối cùng Mục Nhiễm Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lê Thấm Thấm đang trốn trong tủ quần áo nghe những lời này mà đầu ong ong.
Cô cũng thở phào một hơi, cô thật sự không muốn phá hỏng chuyện tốt của Mục Nhiễm Tranh. Cô ngửa người ra sau, bỗng nhiên cảm thấy dưới tay mình có thứ gì đó xù lông!
“A…”
Khi Mục Nhiễm Tranh và Phương Đoá đang định ra ngoài thì đột nhiên một tiếng hét xé tan bầu trời vang lên.
Rồi một thứ gì đó phá cửa tủ quần áo lao ra!
Lê Thấm Thấm chui thẳng vào lòng Mục Nhiễm Tranh: “Có, có, có… có chuột!”