Chương 167
Vẫn tiếng “Chào!” quen thuộc ấy!
Vừa quay đầu, Tô Lam cười tươi như hoa.
Không biết có phải vì nghỉ ngơi mấy ngày hay không, sắc mặt cô hồng hào hơn nhiều, nhìn lại càng thêm xinh đẹp.
Quan Triều Viễn liền nở nụ cười: “Sao vậy? Hẹn tôi ở đây, lẽ nào cô muốn…”
Nói rồi, ánh mắt Quan Triều Viễn lướt dọc thân người Tô Lam một lượt.
Tô Lam lườm anh một cái, ngồi xuống cạnh anh: “Tôi coi anh là anh em, ĐM nó anh cứ muốn ngủ với tôi!
“Vậy sao cô lại hẹn ở đây chứ?”
Tô Lam nhún vai: “Tôi sắp chính thức ra mát rồi, sau này bận quay phim, chạy quảng cáo, có lẽ sau này rất hiếm có dịp gặp anh, hơn nữa, tôi còn có một tin tốt muốn nói với anh”
Quan Triều Viễn liền thở phào một hơi.
“Anh biết người quản lý của tôi là ai không?”
Tô Lam híp mắt lại, ý cười khẽ lộ ra nơi khóe mắt.
“Từ, Tỉnh, Như!”
Tô Lam cười vui vẻ: “Trước kia tôi rất thích cô ấy!
Chuyện vui phải chia sẻ với bạn bè, nhưng tôi chỉ có một người bạn, giờ ở nước ngoài, xa quá, không với tới được, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có mình anh”
Quan Triều Viễn lập tức mặt mày rạng rỡ, thì ra không phải tình một đêm!
“Thì ra trong lòng cô tôi quan trọng thế à?”
Tô Lam cười gật đầu: “Sau này có lẽ tôi không thể đến nơi như quán bar này nữa, vì thế, tối nay coi như tôi nói lời tạm biệt với quán bar đi!”
Nói rồi, Tô Lam gọi nhân viên quầy bar lấy một cốc bia.
Tô Lam đón lấy cốc bia, chạm vào cốc của Quan Triều Viễn, sau đó từ từ uống.
Quan Triều Viễn nhìn trộm Tô Lam.
Trong quán bar, dưới đèn bảy màu chớp nháy, khuôn mặt thanh tú của Tô Lam khiến người khác động tâm như: thế.
Đặc biệt là đôi mắt, sáng lấp lánh như đá Obsidian, lại thêm hàng mi dài mỏng như cánh bướm.
ÐM, người phụ nữ của anh sao lại đẹp đến thế?
Quan Triều Viễn cũng uống cốc bia mà Tô Lam vừa chạm vào.
“A Viễn..”
“Hứ?