Chương 1439
Tô Nhược Diệu ngồi bên cạnh chơi điện thoại, đảo mắt một vòng: “Bố, mẹ, chị, con có một người bạn rất tốt, cậu ta nói chú của cậu ta là tổng giám đốc tập đoàn Sùng Sơn này đấy!”
Tất cả mọi người đều đồng loạt quay lại nhìn Tô Nhược Diệu.
“Thật vậy sao Diệu Diệu?”
“Tất nhiên rồi, trước kia người bạn ấy của con còn từng đến nhà mình chơi đấy, mọi người nhớ không? Người mà trông trắng trắng ấy.” Tô Nhược Diệu vừa nói vừa tả.
“Hình như là có người như vậy, cậu ta là cháu của tổng giám đốc Lục thật à?” Vương Vãn Hương cảm thấy hơi nghi ngờ.
“Mấy hôm trước con gọi điện nói chuyện với cậu ta thì mới biết việc đó, con rất thân với cậu ta, hay là chúng ta nhờ cậu ta giúp đỡ?”
“Nếu có người như vậy thì cũng nên thử một lần.” Tô Nhược Vân phân tích: “Mấy người họ hàng với nhau như vậy thì thường dễ nói chuyện với nhau hơn.”
“Yên tâm đi, cứ giao chuyện này cho con!”
Tô Nhược Diệu ra vẻ như đã tính toán xong rồi.
“Diệu Diệu, đây là việc lớn của nhà mình đấy, em đừng có mà giả vờ để lừa tiền nữa.”
Tô Nhược Vân hiểu rất rõ em trai mình.
“Chị, chị nói gì vậy, em đã lớn ngần này rồi, chị làm như em không biết đây là chuyện lớn ấy.”
Tô Nhược Vân lấy thẻ ngân hàng ra: “Trong thẻ này của chị không có nhiều tiền lắm đâu, em phải mời bạn ăn cơm, rồi mua đồ này nọ cho người nhà người ta thì cũng cần tiền, em cầm thẻ này mà tiêu đi.”
Sau đó Tô Nhược Vân bảo Vương Vãn Hương cầm sổ tiết kiệm: “Mẹ, sổ tiết kiệm này mẹ cứ để tạm đấy đi. Con hỏi thêm bên A Dịch cho, nếu cần tiền thì con sẽ hỏi mẹ sau.”
“Ừ.” Vương Vãn Hương vội vàng đưa sổ tiết kiệm.
Vương Vãn Hương biết là cô ta cũng chẳng thể trông chờ gì nhiều ở chỗ Mộ Dung Dịch, nên cô ta cũng lo rằng tiền của nhà mình sẽ đổ xuống sông xuống biển mất.
Rồi sau này trong nhà chẳng còn đồng nào thì đúng là bị dồn đến mức đường cùng.
Tốt nhất là nên để lại một ít tiền.
Cứ thế, một tuần nữa lại trôi qua.
Chẳng mấy chốc mà chỉ còn cách phiên tòa khoảng vài ngày.