Chương 1296
Tô Lam thấy anh cứ đứng ở cửa mãi thì rất không hài lòng.
Quan Triều Viễn chỉ đành đi tới đầu giường, nhưng lại không thấy bé con đâu.
“Con trai đâu?”
“Anh vẫn biết mình có con trai à? Thế mà mấy ngày rồi anh không đến xem con thế nào!” Tô Lam không nhịn được oán trách.
Sao Quan Triều Viễn có thể mấy ngày không thăm con được, khi người giúp việc bế con ra ngoài anh đều lén bế con.
Tô Lam đột nhiên cầm lấy tay Quan Triều Viễn: “Ông xã, em xin lỗi.”
“Đang yên đang lành xin lỗi cái gì?”
“Em đã khiến anh phải lo lắng, do em bướng bỉnh, em không nên ra ngoài, do em quá ngốc, không nên dễ dàng tin tưởng người khác, nếu không cũng không phải chịu thảm cảnh này.”
Quan Triều Viễn lập tức ôm Tô Lam vào lòng.
“Không trách em, đã qua rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Ký ức quá đau đớn, anh không muốn nhớ lại, cũng không muốn cô nhớ lại.
“Đúng thế, đã qua rồi sao anh không thể để mọi chuyện trôi qua đi?”
“Anh làm sao?”
“Sao anh mãi không đến công ty?”
“Không muốn đến thì không đến thôi, kiếm nhiều tiền làm gì? Tiền anh kiếm được tiêu mấy đời cũng không hết!” Quan Triều Viễn rất đắc ý.
“Anh đang tự trách đúng không? Anh vẫn luôn tự trách mình, đúng không?”
“Sao anh phải tự trách mình? Em suy nghĩ nhiều quá rồi!”
Quan Triều Viễn quay đầu đi, anh sẽ không bao giờ thừa nhận!
Tô Lam cầm hai tay Quan Triều Viễn đặt vào lòng bàn tay mình.
“Mọi chuyện đã qua rồi, tất cả chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi. Em mong anh đừng trách em, và đương nhiên em cũng sẽ không trách anh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!