Chương 1220
Anh lập tức đặt tay còn lại lên tay của Tô Lam: “Yên tâm đi, anh ngồi ở mép giường trông em, một bước không rời.”
“Anh có biết mấy ngày nay, mỗi lần mở mắt ra không thấy anh đâu, em đã buồn đến mức nào không?”
“Sau này sẽ không như vậy nữa, anh sẽ luôn nắm tay và ngủ cùng em, được không?”
Lúc này Tô Lam mới yên tâm nằm lên giường, Quan Triều Viễn đi lấy ít thuốc lại đây.
“Anh xử lý vết thương trên mặt em trước đã.”
Vết thương trên mặt không nghiêm trọng lắm, chỉ bị cành cây quệt mà thôi, vết thương rất nông.
“Không cần bôi thuốc, vết thương nhỏ nên không sao đâu, bây giờ em mang thai rồi, không thể dùng thuốc tuỳ tiện được.”
Quan Triều Viễn nhìn chai thuốc trong tay, anh cũng không chắc nên đành phải đặt lại chỗ cũ.
Tô Lam nghiêng người, phát hiện gần mình có thứ gì đó, cô lấy tay sờ thì thấy là điện thoại của Quan Triều Viễn.
Ấn nút, màn hình sáng lên, màn hình khoá là ảnh của cô, Tô Lam nhớ bức ảnh này chụp lúc đi du lịch.
Điện thoại này là điện thoại lúc trước của Quan Triều Viễn, password là sinh nhật của Tô Lam nên Tô Lam bấm là mở được ngay.
Điều làm cô bất ngờ là điện thoại không có gì ngoài album chứa đầy ảnh và video của cô.
Thảo nào lúc đi du lịch anh lại chụp cô nhiều như vậy, thì ra là chuẩn bị cho chuyện này.
Tô Lam chỉ thấy đau lòng, chắc chắn anh cũng trằn trọc và nhớ cô cả đêm.
Quan Triều Viễn vội vàng lấy điện thoại lại: “Đừng xem nữa, ngủ đi.”
Tô Lam nhắm mắt nắm chặt tay Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn không buông ra thật, anh cứ ngồi ở đầu giường lẳng lặng nhìn Tô Lam.
Tay anh chỉ mới nhúc nhích nhẹ thôi là thấy Tô Lam nhíu mày.
Chắc cô đã rất lo việc thức dậy sẽ không thấy anh đúng không?
Những ngày tháng đó, Tô Lam đã sống thế nào?
Nghĩ đến đây, Quan Triều Viễn chỉ thấy lòng mình đau nhói.
Mà bên kia, Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên đã bắt đầu bàn cách giải quyết.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!