Có chuyện muốn nói? Chuyện gì cơ? Có phải anh muốn nói về chuyện anh và Phương Ngọc Hoan nối lại tình xưa không? Muốn cô nhanh chóng ly hôn với anh, anh sẽ đưa ra những điều khoản hậu hĩnh, gấp đôi số tiền ban đầu trong thỏa thuận?
Tô Lam cứ tưởng rằng anh sẽ không nói thật với cô, sẽ chờ đến năm tháng sau sinh con mới nói ra. Tuy nhiên dường như cô đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng anh rồi, anh yêu Phương Ngọc Hoan như vậy, nhiều năm trôi qua vẫn không thể buông bỏ cô ta, làm sao anh có thể để cô ta chịu uất ức thêm được nữa?
Mặc dù cô đã định từ bỏ cuộc hôn nhân này từ trước, nhưng chính miệng Quan Triều Viễn nói ra lại là một chuyện khác, trái tim cô vẫn sẽ đau nhói.
Nhắm mắt hít sâu một hơi, Tô Lam lập tức soạn một tin nhắn gửi đi.
“Được. Trùng hợp tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Thay vì để anh nói trước khiến lòng cô khó chịu thì chi bằng cử để cô mở miệng, như vậy cô còn có thể đẹp mắt hơn một chút.
“Chuyện gì?” Quan Triều Viễn nóng lòng hỏi lại.
“Khi nào anh về thì nói chuyện trực tiếp.” Tô Lam trả lời.
“Được rồi.” Quan Triều Viễn còn thêm vào phía sau một cái mặt cười.
Đây là lần đầu tiên anh gửi biểu tượng cảm xúc cho cô, Tô Lam chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười một lúc lâu mới trả lời lại.
“Hôm nay tôi hơi mệt, nghỉ ngơi trước đây.”
Cô tỏ rõ ý rằng không muốn nói chuyện với anh nữa.
Một lúc sau, chuông điện thoại lại vang lên, Tô Lam biết chắc là tin nhắn của Quan Triều Viễn cho nên cô cũng không nhìn tới điện thoại.
Cúi người nhặt bức ảnh chướng mắt lên, Tô Lam đặt lại vào tập thơ, sau đó đặt tập thơ về lại chỗ cũ.
Suốt mấy ngày tiếp theo, cô không hề bước vào phòng sách dù chỉ nửa bước...