Sự yêu thích toát ra từ trong ánh mắt của Quan Triều Viễn đối với Tô Lam đã bộc lộ ra ngoài, điều này cực kỳ kích thích Lục Trang Đài.
Mọi người nói chuyện phiếm vài câu, Lục Trang Đài từ lúc vào cửa đã lạnh mặt liền đột nhiên phát uy nói: “Tô Lam, tuy rằng cô vừa mới làm đám cưới với Triều Viễn, nhưng mà cô đã sớm là mẹ của hai đứa nhỏ, sau này cô phải chú ý quần áo trang điểm và lời nói việc làm của cô, con dâu nhà họ Quan chúng tôi nhất định phải hiền lương thục đức, tuân thủ nữ tắc, cũng không có việc gì lại trang điểm quyến rũ lẳng lơ, thậm chí ở ngay trước đông người lại quyến rũ chồng của mình, những chuyện này nhà họ Quan chúng tôi đều không chấp nhận được, còn nữa cũng sẽ khiến cho nhà họ Quan chúng tôi mất mặt!”
Tô Lam ở ngay trước mặt tất cả người nhà họ Quan bị Lục Trang Đài chỉ trích, dĩ nhiên là trên mặt có chút không nhịn được, nhưng mà lại không biết mình đã làm sai ở đâu, cho nên trong lúc nhất thời có chút không rõ, nhưng mà cũng không thể ngang nhiên tranh cãi với mẹ chồng, trong phút chốc, trong lòng cực kỳ tủi thân và khó chịu.
“Mẹ, hôm nay là ngày vui của anh con với chị dâu, mẹ nói cái gì vậy?” Quan Kim Kỳ thấy bầu không khí có chút đông cứng, nhanh chóng kéo tay Lục Trang Đài nói đỡ cho Tô Lam.
Tuy rằng mới chỉ tiếp xúc với cô em chồng này hai ba lần, Tô Lam cũng đã hiểu rõ tính cách của cô ấy, so với Lục Trang Đài khôn khéo giỏi giang và khắc nghiệt, Quan Kim Kỳ đúng là một đóa hoa được nuôi ở trong nhà kính, đơn thuần, thiện lương, tính cách ngay thẳng, chỉ là có đôi khi hơi tùy hứng, nhưng mà cũng rất hòa thuận với cô.
“Hôm nay là ngày vui của các con, bà cũng bớt nói hai câu đi.” Lúc này Quan Danh Sơn cũng lên tiếng.
Thấy chồng và con gái đều nói đỡ cho Tô Lam, Lục Trang Đài càng thêm tức giận, liếc trắng mắt Tô Lam một cái, tiếp tục trách mắng: “Tôi không nói thì còn ai nói? Đến lúc mất mặt thật, thì còn chẳng phải là nhà họ Quan chúng ta mất mặt à? Lúc làm lễ vừa rồi, cũng là nó xúi giục Triều Viễn, để Triều Viễn làm trò cười ngay trước mặt nhiều người như vậy, ông có biết tôi ngồi ở đó nghe thấy người ở đằng sau bàn tán cái gì không? Toàn nói là cô dâu này sẽ đào rỗng thân thể chú rể!”
Lúc nói tới câu cuối cùng, Lục Trang Đài cố ý kéo dài giọng, cứ như sợ mọi người không nghe được trọng điểm.
Nghe thấy lời này, mặt Tô Lam bỗng chốc đỏ bừng!
Thì ra Lục Trang Đài chỉ trích là bởi vì lúc làm lễ khi ấy Quan Triều Viễn ôm cô mãi không buông, cũng thực hiện một nụ hôn dài đến vài phút.
Mà câu cuối cùng cũng làm cho Tô Lam cực kỳ mất mặt, ý này chính là nói cô là hồ ly, sẽ mỗi ngày quyến rũ anh làm loại chuyện này, đào rỗng thân thể của anh.
Trời ạ, lúc này ba chồng và em rể của cô đều đang ở trong phòng nữa, Tô Lam thật sự rất muốn tìm cái lỗ mà chui vào, trong lúc nhất thời, cực kỳ xấu hổ buồn bực, nhưng mà lại không biết nên cãi lại như thế nào.
Lúc này, Quan Triều Viễn tiến lên một bước nói: “Mẹ, chuyện này không trách Tô Lam, đều là lỗi của con, lúc nãy là vì kết hôn nên khá kích động, thứ hai cũng là vì muốn khuếch đại bầu không khí lúc ấy một chút, bây giờ nghĩ lại đúng là suy xét thiếu thỏa đáng, mẹ, mẹ muốn trách mắng, thì trách mắng con là được, Tô Lam không có lỗi gì.”
Thấy Quan Triều Viễn bảo vệ Tô Lam như thế, Lục Trang Đài càng thêm không vui: “Rõ ràng là do nó cố ý quyến rũ con, con là con trai của mẹ, mẹ còn có thể không hiểu sao? Con từ nhỏ đến lớn đã biết lịch sự, tính cách trầm ổn, làm việc kín đáo, từ lúc gặp phải nó, con lại trở nên tuỳ tiện, đây còn chẳng phải đều là lỗi của nó chắc!”
Lục Trang Đài duỗi tay chỉ vào Tô Lam, không muốn nghe theo mà tha cho cô.
Nghe thấy lời này, Tô Lam cũng không thể nhịn được nữa, tuy rằng biết là không nên chống đối mẹ chồng, nhưng mà cô đã không khống chế được cảm xúc của mình nữa rồi.
Ngay sau đó, cô liền đúng lý hợp tình mà nói với Lục Trang Đài: “Mẹ, hôm nay là ngày con kết hôn, con chắc chắn phải trang điểm xinh đẹp rồi, con với Triều Viễn đã sớm là vợ chồng hợp pháp, con với anh ấy chỉ cần không quá lố lăng, thì ở trước công chúng có làm gì cũng không đủ, không quá đáng, cho nên hôm nay mẹ chỉ trích con như thế, con thật sự không thể gật bừa!”
Thấy Tô Lam dám chống đối mình ở trước nhiều người, Lục Trang Đài quả thật là tức điên, vươn tay cầm lấy một chén trà ở trên bàn rồi giận dữ ném mạnh lên trên mặt đất!
“Đúng là lớn mật, ngày đầu tiên vào cửa đã dám chống đối tôi!” Lục Trang Đài tức giận nói.
Thấy vậy, Tô Lam liền lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ đang ở nổi nóng, con đi trước!”
Nói xong, cô liền xoay người rời đi.
“Con nhìn đi, con nhìn đi, đây là cái thái độ gì vậy?” Lục Trang Đài tức giận đập bàn.
“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, đừng tức giận quá mà hại thân mình.” Quan Kim Kỳ nhanh chóng khuyên nhủ.
“Mẹ có thể không tức giận sao?” Lục Trang Đài vẫn không hề nguôi tức giận.
Lúc này, Quan Triều Viễn tiến lên nói: “Mẹ, đều là lỗi của con, mẹ đừng tức giận, con sẽ khuyên Tô Lam quay lại nhận lỗi với mẹ.”
“Hừ, nhận lỗi với mẹ? Nằm mơ đi!” Lục Trang Đài trắng mắt liếc Quan Triều Viễn một cái, vẻ mặt cực kỳ bất mãn.
Lúc này, sắc mặt Quan Danh Sơn âm trầm lên tiếng: “Tôi thấy vốn là bà đang yên đang lành đi gây chuyện, ngày vui đang yên ổn, bà lại biến nó thành như vậy, Lục Trang Đài, tính tình của bà sao không hề biết sửa chút nào vậy?”
Nghe thấy Quan Danh Sơn bất mãn nói, lửa giận trong lòng Lục Trang Đài lập tức liền bùng cháy về phía Quan Danh Sơn. “Quan Danh Sơn, tôi biết ông nhìn tôi không vừa mắt, nhưng mà cũng không cần phải nói loại lời này để chê tôi, tính tình tôi từ lúc sinh ra đã là như thế, dĩ nhiên sẽ không sửa!”
Nhìn thấy sức mạnh người đàn bà đanh đá của Lục Trang Đài, Quan Danh Sơn khinh thường nói: “Tôi cũng lười làm ầm ĩ với bà, ầm ĩ mấy chục năm rồi, còn có gì lạ nữa, Triều Viễn, mau đẩy ba đi, ba không muốn nhìn thấy bà ấy nữa!”
Lúc này, Quan Triều Viễn bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn đi tới đẩy Quan Danh Sơn đi, bởi vì nếu ông ấy còn ở lại, chắc chắn sẽ dẫn tới một trận chiến lớn.
“Ông tưởng là tôi muốn nhìn thấy ông chắc? Đi đi, đi đi, sau này tôi với Kim Kỳ và Lâm Khải sẽ ở cùng nhau, ông cứ đi mà ở với con dâu của ông đi, dù sao ông cũng thích nó lắm mà!” Lục Trang Đài giận dỗi nói.
Nghe thấy lời này, Quan Danh Sơn tức giận đến mức xua tay: “Bà đang nói cái gì vậy? Sao lúc trước tôi lại cưới loại phụ nữ giống như bà vào cửa chứ? Thật đúng là nhà cửa không yên!”
“Tôi cũng hối hận đã gả cho ông lắm, lúc trước mắt tôi đung là bị mù mà.” Lục Trang Đài dĩ nhiên là không chịu yếu thế nửa phần.
“Mẹ, mẹ nói ít vài câu đi.” Quan Kim Kỳ cau mày đứng lên.
Quan Triều Viễn đẩy Quan Danh Sơn, quay đầu lại nói: “Mẹ, hôm nào con lại đến thăm mẹ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!