Mắt thấy bức ảnh úp sấp trên mặt đất, mặt sau màu trắng còn có một hàng chữ: “Ảnh chụp lưu niệm sinh nhật lần thứ hai mươi hai của em, mãi mãi yêu em đậm sâu”
Những gì Phương Ngọc Hoan nói đều là sự thật, cô ta và Quan Triều Viễn đã có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, hơn nữa tình yêu này chưa bao giờ kết thúc, người bạn gái mà Quan Triều
Viễn không thể bỏ được chính là cô ta.
Cô chỉ là một thế thân, thậm chí còn không đến mức được gọi là như thế, chẳng qua Quan Triều Viễn thấy cô trông như người yêu của anh cho nên mới cưới về nhà để có thể nhìn ngắm bất cứ khi nào muốn thi đúng không? Suy cho cùng, cuộc hôn nhân giữa anh và cố chưa bao giờ có liên quan đến tình yêu.
Tô Lam chậm rãi đứng dậy đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm ảnh đèn bên ngoài, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, lúc này mới đau đớn quyết tâm.
Nếu cho đến bây giờ anh vẫn không thuộc về cô thì sau này cũng sẽ không bao giờ thuộc về cô, vậy nên tốt hơn hết là chấm dứt mọi thứ, lỡ đầu sau này cô đã quen với sự hiện diện của anh trong đời, e rằng sẽ càng khổ sở hơn... Có lẽ tình yêu này sẽ không lấy lại ngay được, nhưng có thể chôn sâu nơi đáy lòng, nói ra cũng chỉ như một câu chuyện cười, còn khiến người ta thêm phiền não.
Lúc này, đột nhiên điện thoại di động đặt trên bàn vang lên.