Nghe thấy câu hỏi, Minh An lại chỉ cúi thấp đầu xuống, nửa ngày mới ấp a ấp úng nói: “Ba đi hỏi mẹ đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ áy náy khổ sở của Minh An, Quan Triều Viễn cũng không đành lòng trách cứ thằng bé, bèn xoa đầu thằng bé nói: “Vậy để ba đi hỏi mẹ con thử, con với em gái cứ chơi đi.”
“Vâng.” Minh An rất hiểu chuyện khẽ gật đầu.
Quan Triều Viễn nghi hoặc lên lầu, đẩy cửa chính của phòng ngủ ra, bên trong một màu đen nhánh, vậy mà lại không bật đèn, chỉ nhìn thấy bóng dáng một người đang nằm trên giường.
Quan Triều Viễn ấn công tắc, ánh đèn lập tức chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Tô Lam nằm ở trên giường giận dỗi duỗi tay che trước hai mắt mình một chút, vài giây sau mới thích ứng với ánh sáng trong phòng.
Ngay sau đó, tay Quan Triều Viễn liền đặt ở trên eo cô, giọng nói trầm thấp cũng truyền tới: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Tô Lam giận dỗi trả lời.
Quan Triều Viễn chau mày, sau đó cười nói: “Minh An nói hôm nay nó đã gây chuyện, bảo anh lên lầu dỗ dành mẹ cho nó, em sẽ không tức giận với một đứa trẻ thật đấy chứ?”
Lúc này, Tô Lam lập tức ngồi dậy, nhìn Quan Triều Viễn mà yếu thế nói: “Thằng nhóc hư kia hôm nay làm em mất mặt muốn chết!”
Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn khó hiểu hỏi: “Đến cùng là có chuyện gì?” Dù sao trước giờ Tô Lam chưa từng giận dỗi như vậy, hơn nữa còn là với Minh An nữa.
Ngay sau đó, Tô Lam liền chỉ vào tủ đầu giường nói: “Anh tự xem đi!”
Theo ngón tay Tô Lam, đôi mắt Quan Triều Viễn dừng ở trên tủ đầu giường, chỉ thấy bên trên có một chiếc áo mưa đã bóc rồi, hơn nữa rõ ràng đã hết co giãn, dáng vẻ xem ra là đã bị thổi thành bóng bay.
Quan Triều Viễn chau chân mày, hồ nghi nói: “Đây là…”
Tô Lam lập tức bực bội trả lời: “Chẳng phải buổi sáng hôm nay chúng ta phát hiện bị mất một cái sao? Anh đoán xem sao lại vậy, hóa ra cái đó là do ngày hôm qua Minh An trộm lấy đi, hôm nay nó lại còn mang tới nhà trẻ nữa, còn cùng với mấy bạn nhỏ khác chơi thổi bóng bay, kết quả bị cô giáo nhà trẻ phát hiện, cô giáo cực kỳ tức giận, lập tức gọi điện thoại cho em, sau khi em tới nhà trẻ, cô giáo liền ném thứ này lên trên bàn cho em xem, còn nói chuyện giữa vợ chồng chúng ta phải kín đáo một chút, đừng có không kiêng dè trẻ con như vậy, còn nói để con mang thứ này tới nhà trẻ như vậy, sẽ dạy hư những bạn nhỏ khác!”
Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn ban đầu còn cố nín nhịn, cuối cùng thật sự là không chịu được, phì cười ra tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ Quan Triều Viễn cười ha hả, hơn nữa còn cười đến bụng đau, Tô Lam không khỏi ném một cái gối đầu qua. “Anh còn cười? Anh có biết hôm nay em xấu hổ đến mức nào không hả, biết trước thì em đã cho anh đi gặp cô giáo nhà trẻ rồi!”
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tô Lam, Quan Triều Viễn tiến lên nắm lấy bả vai Tô Lam, an ủi cười: “Được rồi, được rồi, nếu lần sau lại xảy ra chuyện như vậy, em cứ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tới nói chuyện với cô giáo nhà trẻ.”
Nhìn thấy dáng vẻ trêu chọc của anh, Tô Lam xụ mặt nhấn mạnh: “Em đang nghiêm túc đấy!”
“Anh cũng đang nghiêm túc mà, à, giáo viên nhà trẻ là nữ phải không?” Quan Triều Viễn đột nhiên hỏi.
“Ừm.” Tô Lam khẽ gật đầu.
“Anh nghĩ nếu cô giáo đối mặt với anh thì sẽ không ném thứ này lên trên bàn làm việc đâu, nếu không đến lúc đó người đỏ mặt xấu hổ cảm thấy không chỗ dung thân sẽ là cô ấy!” Quan Triều Viễn duỗi tay lấy chiếc áo mưa nằm ở trên tủ đầu giường kia qua.
Tô Lam không khỏi trắng mắt liếc Quan Triều Viễn một cái: “Con trai là do anh dạy hư cả đấy, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn.”
“Haiz, em cũng đâu phải không có trách nhiệm, trong mạch máu của Minh An cũng chảy một nửa dòng máu của em, nó cũng thừa hưởng gen của em nữa đấy!” Quan Triều Viễn cười nói.
“May mà thằng bé thừa hưởng một phần ưu điểm từ em, nếu không thừa hưởng hết gen từ anh, thì đúng là hết thuốc chữa rồi.” Tô Lam chế giễu nói.
Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn xoa cằm nói: “Nếu anh tệ như vậy, vậy sao em còn cứ nhất quyết muốn đi theo anh chứ hả?”
“Em… Chẳng phải là do em đã lên thuyền giặc rồi à? Rồi… Không cẩn thận có Minh An, cho nên mới dây dưa không rõ với anh, nếu không sao em lại thèm vừa mắt anh chứ?” Tô Lam hất cằm mạnh miệng nói.
Thật ra trong lòng lại thừa hiểu, có lẽ ngoại trừ phẩm chất cao thượng ra, bản thân cô đúng là không có gì có thể xứng đôi với anh, hơn nữa cái phẩm chất cao thượng này còn là cô tự gán cho mình nữa.
Lúc này, Quan Triều Viễn cười nhìn Tô Lam, sau đó duỗi tay kéo cô từ trên giường lên. “Được rồi, là anh không xứng với em đã được chưa?”
“Vốn dĩ chính là vậy.” Tô Lam cúi đầu lẩm bẩm một câu.
“Bây giờ chúng ta có thể xuống lầu ăn cơm được chưa? Anh sắp chết đói rồi.” Quan Triều Viễn xoa bụng nói.
Tô Lam cong môi cười, coi như ngầm đồng ý.
Sau đó, Quan Triều Viễn bèn kéo tay Tô Lam xuống lầu.
Ngồi ở trước bàn ăn, Tô Lam vẫn lạnh mặt như cũ, Minh An sợ tới mức không dám nói chuyện.
Lúc này, Quan Triều Viễn đưa mắt ra hiệu với Minh An.
Minh An lập tức nhìn Tô Lam nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận với con nữa, con sai rồi!”
Ngẩng đầu nhìn thấy Minh An đầy mặt sợ sệt, trong lòng Tô Lam đã sớm mềm nhũn, nhưng mà trẻ con không dạy dỗ không được, vẫn cố ý xụ mặt hỏi: “Vậy con nói cho mẹ, con sai ở đâu?”
“Con không nên gây chuyện ở nhà trẻ, hại mẹ bị cô giáo phê bình.” Minh An nơm nớp lo sợ trả lời.
Nghe thấy lời này, Tô Lam dĩ nhiên không hài lòng. “Sai! Là con không nên lén lấy đồ của mẹ, sau đó lại lén mang tới nhà trẻ, lại lén chơi với các bạn.”
“Con biết lỗi rồi, về sau sẽ không bao giờ lấy đồ của mẹ nữa.” Minh An tủi thân nói.
“Phải được sự đồng ý của mẹ mới được lấy, biết chưa?” Tô Lam xụ mặt nhắc lại.
“Biết rồi ạ.” Minh An cúi đầu, giống như quả cà tím héo.
Lúc này, Quan Triều Viễn cầm tay Tô Lam, thấp giọng nói: “Được rồi, Minh An đã biết lỗi rồi, mau ăn cơm đi.”