"Dù là thô lỗ thì cũng đã muộn, em đã lên thuyền giặc rồi." Quan Triều Viễn cười nói.
"Vậy em có thể xuống thuyền mà." Tô Lam ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt còn nở nụ cười, cô vẫn chưa quên, giờ bọn họ chỉ đang chụp ảnh mà thôi.
Quan Triều Viễn khua khua đầu ngón tay ra trước mặt cô rồi đặt nó lên môi cô, anh cười nói: "Thuyền giặc đã ra khơi, nó đi đâu thì em phải theo đó, sau này đừng nghĩ đến chuyện xuống thuyền."
"Ha, em phát hiện dạo này anh nói nhiều hơn trước, trông thì đứng đắn nhưng thực chất lại là một tên khùng." Tô Lam chế giễu nói.
"Em nói thế nào thì tùy, anh không quan tâm, phải rồi, em mau trả lời câu hỏi của anh đi." Quan Triều Viễn tiếp tục hỏi.
Lúc này, gương mặt của Tô Lam đỏ lên!
Thấy mặt cô đỏ ửng, Quan Triều Viễn cúi đầu ôm lấy cô, nói nhỏ vào tai cô: "Không được tùy tiện uống thuốc tránh thai, nhỡ sau này chúng ta muốn có con, sợ rằng sẽ khó."
Nghe thấy vậy, Tô Lam lập tức đẩy anh ra, cô bỗng lên giọng: "Nhưng giờ em không muốn có thai!"
Lúc này giọng của cô rất lớn, thợ chụp ảnh và trợ lý đứng bên cạnh đều nghe thấy, họ không khỏi ngẩn ra.
Tô Lam bỗng có chút mơ màng, Quan Triều Viễn kéo cô lại, cúi đầu nói: "Chuyện này cứ để anh xử lý, em không cần lo."
Tô Lam chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, đây là lúc bàn luận về chuyện đó sao?
Chính lúc này, phía xa bỗng truyền đến tiếng hét của trẻ con.
"Ba bi, ma mi!" Đây là tiếng của một bé trai.
"Ba ba, ma ma!" Đây là tiếng của một bé gái nhỏ tuổi hơn.
Tô Lam ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy Minh An cầm tay Xuân Xuân chạy về phía bọn họ, phía sau còn có chị Hồng và Lâm Minh.
Thấy hai đứa trẻ, Tô Lam ngạc nhiên nói: "Sao bọn trẻ lại đến đây?"
Quan Triều Viễn nhìn hai đứa trẻ đang chạy tới, cười nói: "Chúng ta chụp ảnh cưới sao có thể thiếu bọn trẻ?"
"Đúng vậy, chắc chắn ảnh cưới của chúng ta sẽ đặc biệt nhất Giang Châu." Dẫn con trai con gái đến chụp ảnh cưới cùng, Tô Lam che miệng cười.
Quan Triều Viễn cười, sau đó anh nắm tay Tô Lam cùng đón lấy hai đứa trẻ đang chạy tới.
Quan Triều Viễn cúi người bế Xuân Xuân mặc váy hoa công chúa, hôm nay cô bé được trang điểm giống như một cô công chúa nhỏ.
Tô Lam đưa tay kéo lấy Minh An mặc chiếc áo đuôi tôm màu đen, hôm nay cậu bé giống một hoàng tử nhỏ, trên cổ còn thắt một chiếc cà vạt màu đỏ rất bắt mắt.
"Ma mi, hôm nay mẹ đẹp quá!" Minh An ngẩng đầu nhìn Tô Lam rồi thốt lên.
Tay Tô Lam vỗ lên mặt Minh An, cô cười nói: "Cảm ơn con trai."
"Ma mi, sau này con cũng phải cưới một cô dâu như mẹ." Minh An bỗng lên tiếng.
Nghe vậy, những người có mặt ở đó đều bật cười!
Tô Lam nói nhỏ một câu: "Đúng là bố nào con nấy."
Quan Triều Viễn nghe thấy vậy, anh lập tức đáp lại: "Đây gọi là hổ phụ sinh hổ tử."
"Thật không biết xấu hổ." Tô Lam lườm anh một cái.
"Đó là điều đáng mừng." Quả nhiên không có khi nào Quan Triều Viễn bí từ ngữ.
Vào lúc bọn họ đang đôi co thì cô trợ lý đi tới cười nói: "Ông chủ Quan, bà chủ Quan, thì ra hai người đã có một trai một gái rồi, có phải hai người đến chụp bổ sung ảnh cưới không?"
Lúc này, Tô Lam không biết nên trả lời thế nào.
Quan Triều Viễn bèn cướp lời: "Đúng vậy, chúng tôi bận quá nên vẫn chưa chụp."
Nghe vậy, Tô Lam nhìn lướt qua anh, cảm thấy anh nói dối nhưng mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
"Con cũng muốn chụp." Xuân Xuân ngồi trong lòng Quan Triều Viễn vỗ tay nói.
Sau đó, cả gia đình nhỏ của Quan Triều Viễn và Tô Lam bắt đầu chụp ảnh.
Lần này, ảnh cưới đã trở thành ảnh chụp gia đình...
Có thêm hai đứa nhóc, ảnh cưới chụp đến tám giờ tối mới xong.
Quan Triều Viễn và Tô Lam dẫn hai đứa nhóc đang đói bụng đến KFC. Khi về đến nhà, Xuân Xuân đã ngủ trong vòng tay của Tô Lam, còn Minh An cũng bắt đầu ngủ gật.
Sau khi đặt Xuân Xuân lên giường, Minh An níu tay Tô Lam không buông: "Ma mi, con muốn mẹ tắm cho con!"
Lúc này mẹ Trần đi tới, cười nói: "Minh An, mợ chủ mệt rồi, mẹ Trần tắm giúp con được không?"
"Không được, con muốn ma mi tắm cho con." Minh An lắc chiếc đầu nhỏ, nói.
Tô Lam cười, cô xoa đầu Minh An: "Được, ma mi tắm cho con."
Tô Lam dẫn Minh An về phía phòng tắm, lúc này Quan Triều Viễn tiến lên hai bước, nói bên tai cô rằng: "Anh lên lầu đi tắm, em nhanh lên nhé!"
Nghe vậy, Tô Lam ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt có chút mập mờ của Quan Triều Viễn, khóe môi cô bất giác cong lên.
Sau khi tắm cho Minh An, Tô Lam thay cho cậu bé một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, cuối cùng là đưa cậu bé vào chiếc chăn ấm áp.
"Ngủ ngon!" Tô Lam và Minh An chúc nhau một tiếng, sau đó Tô Lam đóng cửa phòng ngủ Minh An lại.
Tô Lam đẩy cửa bước vào phòng ngủ chính, ngước mắt liền nhìn thấy Quan Triều Viễn đã mặc áo choàng tắm tựa vào đầu giường đợi cô.
Tô Lam mím môi cười, sau đó cô đóng cửa lại, nhưng bước chân lại không đi tới phía giường.
"Cái đó... Em đi tắm trước đã." Tô Lam hơi xoa đầu, cảm giác bầu không khí trong phòng lúc này thật mờ ám.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn rụt tay lại, anh nhìn cô một lát rồi nói: "Mau lên nhé, anh đợi em."
"Ừm." Tô Lam nhìn liếc qua Quan Triều Viễn rồi mau chóng trốn vào trong phòng tắm.
Trời ạ! Dáng vẻ vừa rồi của anh thật quyến rũ, mấy hôm không ở bên nhau, sao cô lại cảm thấy hồi hộp đến vậy?
Tô Lam thầm mắng mình không có triển vọng, đã là mẹ hai con rồi sao còn ngại ngùng như vậy?
Nửa tiếng sau, Tô Lam sấy tóc rồi mới mặc đồ ngủ đi ra khỏi phòng tắm.
Thấy cô đi ra, Quan Triều Viễn ném quyển sách trong tay lên kệ đầu giường: "Để anh xem xem, da của em đã bị chà nát chưa?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!