"Nhưng anh đùa em trước mà, cùng lắm em chỉ trả đũa thôi." Tô Lam hơi nhếch mày.
"Nhưng anh không vui." Quan Triều Viễn nói một câu, sau đó cúi đầu uống cà phê.
Tô Lam có hơi nôn nóng: "Anh trai à, hôm nay là ngày chúng ta chụp ảnh cưới đó? Anh xem cả ngày anh xị mặt ra, người ta không biết còn tưởng em đang ép hôn đó, nghĩ rằng anh không muốn cưới em!"
Nhìn dáng vẻ giận dỗi của Tô Lam, Quan Triều Viễn mới hơi nhượng bộ: "Vậy em dỗ anh đi, anh vui thì sẽ không xị mặt nữa."
Nghe vậy, Tô Lam cũng hết cách, ai bảo mình làm người ta mất vui.
Nên sau đó Tô Lam kéo cánh tay Quan Triều Viễn, cô vừa lắc lư tay anh vừa nói bằng giọng nũng nịu: "Được rồi, được rồi, đều là lỗi của em, được chưa?"
"Chưa được." Quan Triều Viễn lắc đầu.
"Đừng vậy nữa mà, thợ chụp ảnh còn đang đợi ở ngoài kia, để người ta đợi lâu không ổn lắm." Tô Lam tiếp tục lắc lư tay của Quan Triều Viễn.
"Chúng ta bỏ tiền ta, anh ta đáng phải đợi." Quan Triều Viễn không thèm để tâm.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Tô Lam lại lắc tay anh.
Lần này, Quan Triều Viễn không còn cau mày, anh cúi đầu nhìn tay cô đang lắc lư tay mình, vẻ mặt không chút cảm xúc, nói: "Anh nói cho em biết, dù em có lắc tay anh từ hôm nay đến sáng mai thì cũng vô ích."
Thấy "Tuyệt chiêu" của mình không còn có tác dụng, Tô Lam bất giác cau mày: "Vậy phải làm thế nào anh mới hết giận?"
"Tự nghĩ xem." Quan Triều Viễn nói ra ba chữ rồi đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn ra phong cảnh phía xa.
Bỗng chốc, Tô Lam rơi vào thế khó.
Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, cô không biết mình nên làm gì mới được.
Ngay sau đó, Tô Lam chỉ có thể chậm chạp xách váy cưới đến phía sau anh, sau đó đưa tay ra ôm lấy anh từ phía sau.
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn đôi tay đang ôm lấy mình, khóe môi anh cũng thả lỏng hơn chút, nhưng mặt vẫn xám xịt.
"Em yêu anh!" Tô Lam nhắm mắt lại sau đó lấy hết dũng khí nói ra ba chữ.
Nghe thấy ba chữ này, người Quan Triều Viễn bỗng cứng đờ!
Anh không ngờ cô sẽ nói ra ba chữ này, cô và anh đều là người không tùy tiện nói từ "Yêu" nên một khi thốt từ này ra khỏi miệng, trái tim sẽ đập nhanh không ngừng.
Thấy anh mãi chưa có phản ứng, Tô Lam bĩu môi nói: "Anh nghe thấy chưa vậy?"
"Anh không điếc." Lúc Quan Triều Viễn nói câu này, gương mặt anh nở nụ cười.
Chỉ là Tô Lam đứng sau lưng anh nên không nhìn thấy, chỉ nghe thấy giọng nói không hề thay đổi của anh.
"Người ta đã nói câu sến súa như vậy rồi, anh cũng nên nguôi giận đi chứ?" Hai tay Tô Lam đung đưa lưng anh.
Lúc này, Quan Triều Viễn mím môi cười, nhưng anh vẫn ra vẻ lạnh lùng, nói: "Giờ cũng nguôi giận một chút rồi, nếu em nói thêm câu nữa thì anh sẽ nguôi giận hẳn."
"Còn phải nói thêm câu nữa à?" Nghe vậy, Tô lam bỗng rụt tay lại, giọng điệu không hài lòng.
"Vậy phải xem em như thế nào rồi." Quan Triều Viễn xoay người cúi đầu nhìn người thương đang bĩu môi trước mặt mình.
Lúc này, Tô Lam ngước mắt liếc qua mặt Quan Triều Viễn một cái, cô và anh nhìn nhau trong một giây, cô nhìn ra sự nóng bỏng trong ánh mắt anh.
Tô Lam cắn môi, cô hạ quyết tâm sau đó bước tới, nghiêng người nhón chân rồi ngẩng đầu hôn lên môi Quan Triều Viễn.
Hành động bất ngờ của cô khiến Quan Triều Viễn ngây ra, sau đó anh tận hưởng nụ hôn chủ động của cô.
Bên nhau đã lâu nhưng dường như cô chưa từng chủ động hôn anh như vậy, hai tay Quan Triều Viễn giữ chặt eo cô, giây phút này, vẻ mặt anh vô cùng tận hưởng.
Đương nhiên, nụ hôn này đã bị Tô Lam dừng lại rất nhanh.
Cô đỏ mặt hỏi: "Như vậy đã được chưa?"
"Miễn cưỡng cho qua." Khóe môi Quan Triều Viễn đã nở nụ cười.
Thấy anh cười, Tô Lam mới thở phào: "Haiz, người ta có câu ngàn lượng vàng mới mua được nụ cười mỹ nhân, anh còn đắt hơn mỹ nhân."
"Trai đẹp đáng giá hơn người đẹp là điều bình thường." Quan Triều Viễn chớp mắt.
Tô Lam bật cười đẩy anh một cái, sau đó nói vọng ra bên ngoài: "Anh thợ chụp ảnh, chúng ta có thể tiếp tục được chưa?"
Thợ chụp ảnh đang đợi bên ngoài nhanh chóng chạy vào: "Được rồi, được rồi."
Ngay sau đó, Quan Triều Viễn và Tô Lam tạo dáng, thợ chụp ảnh tiếp tục chụp ảnh.
Lần này Quan Triều Viễn rất hợp tác, bảo cười thì cười, bảo xị mặt thì xị mặt, bảo tạo dáng gì thì tạo dáng ấy, mà dáng vẻ còn rất nghiêm túc.
Thấy dáng vẻ này của anh, Tô Lam cảm thấy rất buồn cười, cảm giác anh ngày càng giống một đứa trẻ, một đứa trẻ to xác.
Buổi trưa nghỉ ngơi một lát, chiều chụp tiếp.
Điểm nổi bật của Studio Solomon chính là phía sau Studio còn còn một vườn cây cảnh nhỏ, bên trong thiết kế các cảnh đẹp khác nhau dùng cho việc chụp ảnh.
Tô Lam choàng khăn trùm đầu, tay cầm một bó hoa trắng tinh, Quan Triều Viễn đứng phía sau cô, phông nền là một tòa lâu đài và đài phun nước, cảnh đẹp người đẹp, thợ chụp ảnh cầm máy ảnh không ngừng chụp bọn họ từ mọi góc độ.
Tô Lam đang nghiêm túc đổi các dáng khác nhau, Quan Triều Viễn thì nắm chặt tay cô, đầu thì ghé sát vào tai cô: "Anh bỗng có câu hỏi muốn hỏi em."
Nghe vậy, Tô Lam bất giác cau mày: "Sao anh lại đổi tư thế? Có câu hỏi gì chụp xong rồi hỏi."
Lúc này Quan Triều Viễn ngoái đầu lại nói với thợ chụp ảnh đang đứng một bên: "Thợ chụp ảnh này, tôi thấy mấy cách tạo dáng đó cứng nhắc quá, chi bằng anh chụp đẹp là được, còn tạo dáng để chúng tôi tự phát huy."
Đương nhiên thợ chụp ảnh sẽ không đắc tội với người có tiền, anh ấy lập tức gật đầu nói: "Được, vậy làm như anh nói đi."
Lúc này, Quan Triều Viễn hất hàm với Tô Lam.
Tô Lam cười bất lực, chỉ đành thuận theo ý anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!