Tô Lam nghe vậy, trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn lại cười: “Chúng ta hòa nhau, thế nên đến đây thôi!”
“Hừ.” Tô Lam hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Quan Triều Viễn lên trước ôm lấy vai cô, nhìn ra nơi khác, nói: “Ngày mai là thứ bảy, có muốn dắt Minh An và Xuân Xuân đi khu vui chơi không?”
Rõ ràng lời này là một sự dụ dỗ lớn, mặt Tô Lam lập tức tươi tắn trở lại, một tay ôm lấy eo Quan Triều Viễn, phấn khích nhìn anh nói: “Muốn chứ muốn chứ!”
Quan Triều Viễn nghe vậy, liếc Tô Lam một cái, xị mặt xuống nói: “Lấy lòng anh đi, anh có thể giúp em thực hiện nguyện vọng.”
Giây sau, Tô Lam lập tức khoác cánh tay Quan Triều Viễn, cười ngọt ngào nói: “Vậy bây giờ em bắt đầu lấy lòng anh, tổng giám đốc Quan không những phóng khoáng đẹp trai mà còn có năng lực phi thường, tài trí hơn người, vĩ đại, quyến rũ, người trên người...”
Tô Lam nghĩ nát óc để nói ra hết những từ mình có thể nghĩ đến.
“Được rồi, được rồi, em nói nữa anh sẽ ngất mất.” Quan Triều Viễn đau đầu vội kêu ngừng.
“Có phải như vậy được rồi không?” Tô Lam cười nham nhở hỏi.
Quan Triều Viễn nhìn cô một cái rồi nhỏ giọng nói bên tai cô: “Anh thích em lấy lòng anh trên giường.”
“Đáng ghét!” Tô Lam đánh vào ngực anh theo bản năng.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, Quan Triều Viễn vui vẻ cười lớn.
Rất nhanh sau, sáng ngày thứ bảy, Quan Triều Viễn dắt Minh An và Xuân Xuân đến đón Tô Lam.
Một nhà bốn người bọn họ đến khu vui chơi, trưa ăn ở nhà hàng thiếu nhi, Minh An và Xuân Xuân rất vui mừng, cuối cùng Tô Lam cũng gặp được hai đứa con, tuy mới mấy ngày không gặp nhưng cô lại có ý muốn buộc chặt chúng bên mình, lúc nào cũng dắt theo.
Dù sao Xuân Xuân cũng còn nhỏ, ăn cơm trưa xong ngủ trong lòng Tô Lam.
“Hay là bảo Lâm Minh đưa con bé về?” Quan Triều Viễn giơ tay xoa đầu Xuân Xuân, nhỏ giọng nói với Tô Lam.
“Hay là bảo Lâm Minh đưa con bé về?” Quan Triều Viễn giơ tay xoa đầu Xuân Xuân, nhỏ giọng nói với Tô Lam.
Tô Lam cúi đầu nhìn con gái ngủ rất ngon trong lòng mình, không nỡ, lắc đầu nói: “Để em ôm con bé một lúc đi.”
Thấy Tô Lam không nỡ rời Xuân Xuân, Quan Triều Viễn chỉ đành nói: “Vậy em ôm thêm năm phút, em ôm con bé ngủ như vậy, em mệt, con bé cũng mệt.”
Tô Lam nghe vậy, thầm nghĩ cũng đúng, chỉ đành đưa Xuân Xuân vào lòng Lâm Minh ngồi bên cạnh, để Lâm Minh đưa con bé về nhà.
Nhìn thấy Tô Lam nhìn theo bóng lưng của Lâm Minh, Quan Triều Viễn nắm lấy tay Tô Lam, nói bảo đảm: “Hai ngày nữa sẽ dẫn con bé đến cho em thăm.”
“Ừm.” Tô Lam nghe vậy mới dễ chịu hơn một chút.
“Ba bi, ma mi, chúng ta đi đâu nữa đây?” Minh An bên cạnh dùng khăn giấy lau miệng rồi hỏi:
Tô Lam quay đầu nhìn Minh An cười nói: “Minh An, chúng ta đến bệnh viện thăm ông nội được không?”
“Được thôi, con nhớ ông nội rồi, con không nhớ bà nội chút nào, càng không muốn nhìn thấy bà ấy.” Minh An chớp đôi mắt to rồi nói.
Tô Lam và Quan Triều Viễn nghe vậy thì nhìn nhau.
Kế đó, Tô Lam dạy bảo Minh An: “Minh An, nói như vậy là không lễ phép có biết không? Sau này không được nói như vậy nữa, càng không được nói trước mặt ông nội bà nội.”
“Vâng.” Minh An hiểu như không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, Tô Lam ôm Minh An vào lòng, thầm nghĩ: Thật ra Minh An cũng hiểu tình hình trong nhà, chỉ là thằng bé nói không rõ mà thôi, vì vậy trong lòng rất xót.
Chiều, Tô Lam và Quan Triều Viễn dắt Minh An đến bệnh viện.
Quan Danh Sơn nhìn thấy cháu, vui vẻ lạ thường, kéo cánh tay nhỏ của thằng bé hỏi rất nhiều, Minh An cảm thấy ông nội rất hiền từ, vì thế nghiêm túc trả lời những câu hỏi của ông, hơn nữa có rất nhiều câu trả lời ngây thơ và hồn nhiên, làm cho Quan Danh Sơn cười lớn.
Sở Thanh Diên cúi đầu gọt táo, Tô Lam đi qua cố ý lấy con dao gọt hoa quả gọt giúp bà.
“Mẹ, mấy ngày nay ba con mập lên rồi, đều là nhờ công của mẹ.” Tô Lam nhìn mẹ cảm kích nói.
Thật ra, mẹ đều đang vất vả vì mình, chỉ là cô không giúp mẹ được bao nhiêu, vì thế lòng rất áy náy.
“Chỉ cần chăm sóc tốt cho ông sui là mẹ yên tâm rồi.” Sở Thanh Diên cười nói.
“Mẹ, chỉ là cực cho mẹ rồi, mấy ngày nay mẹ ốm rồi.” Tô Lam xót xa vuốt những cọng tóc mai bạc trắng của mẹ.
“Mới có mấy ngày, ốm đâu ra?” Sở Thanh Diên cười nói.
Ngay vào lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Tô Lam quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Lục Trang Đài đến, phía sau là mẹ Trần, trong tay mẹ Trần cầm bình giữ nhiệt.
“Mẹ, mẹ đến rồi à?” Nhìn thấy Lục Trang Đài, Tô Lam sững người một lát rồi chào hỏi.
Lục Trang Đài nhìn Tô Lam và Sở Thanh Diên phía sau cô một cái, không trả lời, mà quay người đi thẳng đến trước giường bệnh và ngồi xuống một chiếc ghế trước giường bệnh.
“Mẹ, sao mẹ đến rồi?” Quan Triều Viễn chào hỏi mẹ.
Lục Trang Đài có chút không vui: “Mẹ đến thăm ba con, không phải là đương nhiên sao? Sao hỏi vậy?”
“Vâng.” Quan Triều Viễn chỉ đành gật đầu.
Lúc này, mẹ Trần nhanh chóng giơ bình giữ nhiệt lên: “Ông chủ, cậu chủ, bà chủ bảo tôi nấu canh đưa đến cho ông chủ.”
Lục Trang Đài nở nụ cười với Quan Danh Sơn: “Đây là em trông mẹ Trần nấu đó, canh sườn bò, tốt cho chân của anh.”
Nói xong, Lục Trang Đài ra hiệu cho mẹ Trần
Mẹ Trần vội múc một bát canh sườn bò nóng hổi ra đưa trước mặt Quan Danh Sơn: “Ông chủ, nhân lúc còn nóng ông ăn đi.”
Quan Danh Sơn cúi đầu nhìn bát canh sườn bò trước mặt một cái rồi sờ bụng nói: “Ban nãy tôi đã ăn một bát canh lớn rồi, ăn không nổi thật.”