Lúc này xe tiến vào làn đường nên rẽ một vòng lớn.
Người Tô Lam lại càng không giữ được thăng bằng, theo bản năng giơ hai tay ra ôm lấy cổ Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn nghiêng đầu cười: "Vừa lên xe đã ôm ấp?"
Tô Lam đỏ mặt, biết anh đang trêu mình, lần này lại làm ngược lại, hai tay không những không buông cổ anh ra mà còn ôm chặt hơn, ngẩng cằm nói: "Sao? Không được sao?"
"Được, rõ là được yêu mà lo sợ." Quan Triều Viễn chề môi nói.
"Chỉ được yêu mà lo sợ thôi thì không đủ, anh phải hoảng hốt trong lòng, kính cẩn khép nép, cúi đầu phục tùng!" Tô Lam trêu chọc nhìn anh.
Quan Triều Viễn nghe vậy nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai cô: "Cúi đầu phục tùng ở đây thì hình như không đẹp lắm, chi bằng tối nay lên giường cúi đầu phục tùng?"
Tô Lam vừa nghe vậy, mặt đỏ lên, không còn nhịn được nữa, giơ tay đánh anh một cái: "Sao mà anh xấu xa quá vậy?"
"Đây là em nói nha, lần sau gặp để tôi xử em một trận." Giọng Quan Triều Viễn rất nhỏ, chỉ có hai người họ ở ghế sau nghe thấy, ánh mắt gian xảo của anh nhìn chằm chằm vào Tô Lam, giọng khàn đi.
Tô Lam cảm thấy bầu không khí này mập mờ quá gương mặt nóng lên, huống chi trước mặt còn có Lâm Minh đang lái xe nữa.
Vì thế, giây sau, cô đã buông cổ anh ra, ngồi cách anh một khoảng, nghiêm túc nói: "Có phải chúng ta ăn no trước rồi mới đi thăm ba không?"
"Đương nhiên rồi." Lúc này, dường như rất ăn ý với Tô Lam, Quan Triều Viễn cũng nghiêm túc lại, còn cúi đầu xem đồng hồ.
Tô Lam liếc anh một cái, nhìn thấy anh nới lỏng cà vạt, yết hầu còn động đậy, đôi mày nhíu chặt lại.
Sợ anh phát hiện mình nhìn thấy nên Tô Lam thu tầm mắt lại.
Sau đó, quay mặt đi, cười trộm vài cái, đương nhiên Quan Triều Viễn không thấy gương mặt quay về hướng cửa sổ của cô.
Tô Lam đương nhiên hiểu anh đang nhịn điều gì, thật ra cô cũng bị anh làm cho xao động, Kiều Tâm nói đúng, bọn họ đúng là lửa gần rơm, không chú ý một chút cũng có thể bén thành lửa.
Do thời gian, Quan Triều Viễn và Tô Lam đến một cửa hàng thức ăn nhanh để ăn.
Người trong cửa hàng thức ăn nhanh này rất đông, hai người họ đến sảnh lớn ăn, đây không phù hợp với thói quen của Quan Triều Viễn, bình thường anh ăn cơm luôn tìm chỗ yên tĩnh, lần này không biết tại sao tìm nơi đông người như này, khắp nơi đều là người, loạn hết cả lên.
Ăn cơm xong, Quan Triều Viễn dắt theo Tô Lam đi thẳng đến bệnh viện.
Đến khi xuống xe, Quan Triều Viễn đi phía trước, Tô Lam theo sau vào bệnh viện.
Rất kỳ lạ, bình thường luôn thân thiết đi cùng với anh, hoặc Quan Triều Viễn cợt nhả dường như rất nghiêm túc, nói chuyện với mình cũng rất nghiêm túc, Tô Lam có chút khó hiểu.
Trong chớp mắt, Quan Triều Viễn và Tô Lam đã đến phòng bệnh của Quan Danh Sơn.
Quan Triều Viễn vẫn chưa đẩy cửa phòng, cửa đã tự động mở ra, thấy Sở Thanh Diên cầm hộp cơm đang ăn dỡ đi ra ngoài.
"Mẹ, ba ăn xong rồi?" Tô Lam lên trước hỏi.
"Đúng vậy, mẹ đi rửa hộp cơm." Sở Thanh Diên đáp.
"Mẹ, con rửa giúp mẹ." Tô Lam vội đón lấy hộp cơm trong tay Sở Thanh Diên.
Cổ tay Sở Thanh Diên lắc một cái, nhíu mày nói: "Không cần, tay mẹ đã dơ rồi, hai đứa nhanh vào thăm ba đi."
"Vâng." Thấy mẹ kiên trì, Tô Lam cũng không nói gì nữa.
"Mẹ, mẹ vất vả rồi!" Lúc này, Quan Triều Viễn nói tự tận đáy lòng.
Sở Thanh Diên nghe vậy thì cười: "Không có gì, nhanh vào đi, ba con biết tụi con đến chắc chắn vui lắm."
Sở Thanh Diên nói xong, quay người vào phòng để nước rửa hộp cơm.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của mẹ, Tô Lam rất khó chịu trong lòng, là cô liên lụy mẹ.
Kế đó, Quan Triều Viễn và Tô Lam đi vào phòng bệnh.
Nhìn thấy Quan Triều Viễn và Tô Lam đến, Quan Danh Sơn rất vui.
"Ba, ba đỡ hơn chưa?" Tô Lam cười hỏi.
Quan Danh Sơn: "Đỡ hơn rồi, cả người đều rất khoẻ, chỉ là chân vẫn chưa đi được."
"Ba, con hỏi bác sĩ rồi, ba cần nằm viện hai mươi ngày, rồi chuyển qua trung tâm hồi phục, bên đó có người giúp ba tập luyện để hồi phục, chắc cần ở trung tâm hồi phục hai ba tháng mới được về nhà." Quan Triều Viễn nói với Quan Danh Sơn.
Tô Lam biết Quan Triều Viễn nói với ông ấy để ông ấy chuẩn bị tâm lý trước, dù sao phải ở bệnh viện và trung tâm hồi phục hơn một trăm ngày quá dài, là người cũng sẽ phát điên.
Quan Danh Sơn đương nhiên hiểu ý con trai nên cười nói: "Yên tâm đi, ba thấy nơi này rất yên tĩnh, không có mẹ con càm ràm bên tai, ba còn muốn ở thêm vài ngày!"
Một câu nói chọc cười cả Quan Triều Viễn và Tô Lam.
Kế đó, Quan Danh Sơn lại nhìn Tô Lam nói: "Chỉ là khổ cho mẹ của Tô Lam, phải ở đây chăm sóc ba mỗi ngày."
"Ba, là con hại ba bị thương, mẹ con cũng là chuộc tội cho con." Lòng Tô Lam vừa áy náy vừa xót cho mẹ.
"Không được nói như vây, qua mấy ngày nữa, mẹ con hết giận rồi, ba sẽ khuyên bà ấy để bà sui về, dù sao chúng ta cũng có thể thuê nhân viên chăm sóc." Quan Danh Sơn nói.
"Cảm ơn ba." Tô Lam gật đầu.
Lúc này, Quan Danh Sơn lại cười nói: "Nhưng mà Tô Lam, tay nghề của mẹ con giỏi thật, hầm canh rất ngon, hôm nay bà ấy còn về nhà gói hoành thánh cho ba ăn, ngon hơn mua ở ngoài nhiều."
Lúc này, Sở Thanh Diên rửa xong hộp cơm, đi từ bên ngoài vào.
"Triều Viễn, con yên tâm đi, mẹ thấy ông sui không còn gì nghiêm trọng nữa, chỉ còn vết thương chân thôi." Sở Thanh Diên vừa cười nói vừa cầm dao gọt hoa quả.