"Em thích dáng vẻ hăm hở của anh, được chưa?" Tô Lam vội nói.
"Quan Triều Viễn nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi cười gian, nói: "Cái này chắc chắn có, nhưng chắc chắn không phải dáng vẻ thích nhất."
Nghe thấy anh vẫn chưa hài lòng, Tô Lam lại suy nghĩ rồi nói: "Em thích dáng vẻ đẹp trai tuấn tú của anh."
"Cái này càng không có nội tâm, đàn ông đẹp trai tuấn tú nhiều lắm." Quan Triều Viễn lắc đầu.
Tô Lam vội vàng nói: "Vậy em thích dáng vẻ sát phạt quyết đoán của anh!"
Đây là lời thật lòng, cô rất thích dáng vẻ anh quyết đoán xử lý mọi chuyện khi làm việc.
"Cái này chắc chắn có nhưng vẫn chưa phải thích nhất." Quan Triều Viễn vẫn không hài lòng.
Tô Lam lúc này đã cạn kiệt từ ngữ, thật không nghĩ ra được: "Hết thật rồi."
"Hết rồi? Được, vậy anh hôn thật đó." Quan Triều Viễn rướn cổ.
Tô Lam vội ngẩng đầu nói: "Đợi đã, em nghĩ ra rồi!"
"Gì?" Quan Triều Viễn chăm chú nhìn cô, đôi mắt nồng cháy.
Tô Lam nhìn thấy sự nồng cháy đó, lúc này cô hiểu ra anh muốn mình nói gì rồi, mặt đỏ lên.
Kế đó, cô rúc vào lòng anh.
"Nhanh nói đi." Quan Triều Viễn lắc người trong lòng.
Sau đó, Tô Lam nằm trên vai anh, miệng ghé vào tai anh, giọng hơi run nói một câu xấu hổ vô cùng.
"Em thích dáng vẻ trên giường của anh nhất!"
Quan Triều Viễn nghe đến đây, khoé miệng âm thầm nhếch lên.
Tô Lam ngại ngùng rúc vào lòng anh, cùng lúc đó, hai cánh tay anh cũng ôm chặt cô hơn.
Đây chắc là tình sâu ý đậm, hai người chỉ đành ôm nhau và cọ đầu vào nhau cũng đủ để bày tỏ tình cảm.
Quan Triều Viễn cúi đầu hôn lên tóc cô một cái, rồi cau mày nói bên tai cô: "Chi bằng tối nay chúng ta ở khách sạn?"
Tô Lam nghe vậy, lập tức khôi phục lại lý trí, từ chối: "Không được, anh cả đêm không về, chắc chắn mẹ anh lại không vui, bây giờ ba còn đang nằm viện, vẫn là đừng nên gây thêm rắc rối nữa."
Quan Triều Viễn nghĩ cũng đúng nên từ bỏ.
Bọn họ ngồi trong quán cà phê đến hơn mười một giờ, Quan Triều Viễn mới đưa Tô Lam về nhà.
Dưới chung cư của Kiều Tâm, hai người vẫn không nỡ rời xa.
Dưới ánh trăng, Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn Tô Lam, tay kéo áo gió trên người cô, nói: "Bình thường khi ở bên nhau, không thấy gì, vừa xa nhau lại nhớ nhung, không quen."
Tô Lam nghe vậy mừng rỡ cười, nói: "Vậy mới cảm nhận được sự quan trọng của em, sau này anh sẽ không rời xa em được!"
Quan Triều Viễn cười véo mũi cô: "Em cứ đắc ý đi."
"He he." Tô Lam vui vẻ cười.
Hai người cười nói một lúc, Tô Lam giục anh: "Được rồi, muộn lắm rồi, anh mau về đi, mai còn đi làm nữa."
Lúc này, Quan Triều Viễn đột nhiên ôm Tô Lam, cằm tựa lên vai cô, tình cảm nói: "Làm sao đây? Anh không muốn rời xa em."
Tô Lam nghe vậy, sững người!
Vì anh không phải là một người dễ dàng biểu lộ tình cảm, càng không phải người có thể nói những lời sến sẩm như vậy.
Phút chốc, tim Tô Lam như chứa đựng biển lớn sóng trào, rất lâu sau cũng không bình lặng lại được.
Hồi lâu sau, thấy Tô Lam không nói gì, Quan Triều Viễn bất chợt đẩy vai cô ra và nói: "Sao em không trả lời?"
Tô Lam rất vô tội nói: "Em nghe thấy lời anh nói rồi, ý của anh em đã hiểu, anh còn muốn em trả lời gì nữa?"
Quan Triều Viễn nghe vậy, cạn lời, hồi sau mới tức giận phun ra một câu: "Em không thể nói em cũng không rời xa anh được, cũng muốn ở bên anh mỗi ngày sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của anh, Tô Lam không nhịn được nữa, phì cười một tiếng.
Nhìn thấy cô cười, Quan Triều Viễn mới vỡ lẽ: "Thì ra em đang trêu anh?"
"Anh ngày nào cũng trêu em, em trêu anh một lần thì đã sao?" Tô Lam ôm bụng cười, rồi lách qua người Quan Triều Viễn chuồn đi.
"Em còn dám chạy?" Khi Quan Triều Viễn nhận ra cô muốn chạy, Tô Lam đã chạy vào toà nhà.
Tô Lam chạy một hơi lên lầu, chạy vào bếp mở cửa sổ, cúi đầu nhìn thấy Quan Triều Viễn vẫn ở dưới lầu, đang nhìn lên cửa sổ bên đây.
Mượn ánh đèn mờ ảo dưới lầu, Tô Lam vẫy tay với Quan Triều Viễn dưới lầu: "Anh về đi!"
Quan Triều Viễn dưới lầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Lam đang đưa đầu ra, giơ tay chỉ vào cô, gằn giọng nói gì đó.
"Em không nghe thấy!" Tô Lam nhìn xuống dưới chỉ vào tai, rồi kéo cửa sổ lên.
Sau đó trốn vào góc của phòng bếp, hồi sau mới nhìn trộm Quan Triều Viễn đã rời đi.
Lúc này, Kiều Tâm đã ngủ mặc áo ngủ đi từ phòng ngủ ra.
"Tớ còn tưởng tối nay cậu không về?" Kiều Tâm ngáp rồi nói.
Tô Lam nhướng mày: "Tớ không còn nhà để về rồi, không đến chỗ cậu còn đi đâu được."
"Không nỡ xa nhau vậy, hơn nữa lửa gần rơm, tớ cứ nghĩ hai người sẽ đi khách sạn!" Kiều Tâm cười xấu xa.
"Đáng ghét! Cậu xấu xa nhất." Tô Lam nói xong đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng cô ấy lại đoán trúng rồi, cô và Quan Triều Viễn tối nay đúng thật là lửa gần rơm, chỉ thiếu việc đi khách sạn thôi.
Tô Lam ngồi trên bồn cầu, nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.
Tô Lam vội lấy điện thoại ra, chỉ thấy tin nhắn của Quan Triều Viễn.
Vẫn chưa đọc nội dung, vừa thấy anh nhắn tới, Tô Lam đã nở nụ cười.
"Chuyện nhỏ, xem lần sau anh xử em làm sao!" Tô Lam bấm vào tin nhắn, một hàng chữ nhảy ra, phía sau còn thêm mấy biểu cảm nghiến răng nghiến lợi.
Tô Lam nhìn thấy mấy biểu cảm nghiến răng nghiến lợi thì dường như tưởng tượng ra được vẻ mặt tức giận của anh bây giờ.
Suy nghĩ một lát, Tô Lam gõ vài chữ trả lời: "Vậy đành để lần sau rồi nói."
Gửi đi xong, Tô Lam vội tranh thủ đánh răng rửa mặt.
Khi cô thay áo ngủ, nằm trên sofa, cầm điện thoại xem thì có tin nhắn đến từ hai phút trước.
"Trưa mai nhân lúc nghỉ trưa cùng đi thăm ba?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!