Tô Lam không thể không nể phục trí tuệ của Quan Danh Sơn, không hổ đã từng là viên chức tỉnh ủy, chỉ hỏi mấy câu đã khiến cho Lục Trang Đài cứng họng.
Sau đó, Quan Danh Sơn bèn tận tình khuyên bảo: “Lục Trang Đài, vừa rồi hai người cãi nhau, anh đều nghe thấy, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, ở nhà thì đừng bày ra dáng vẻ chấp nhặt khiến cho mọi người xa lánh nhau như vậy làm gì, trong nhà là nơi nên nói chuyện nhỏ nhẹ, nếu cứ giống như em ấy, thì gia đình còn là bến đỗ hạnh phúc được sao? Ai mệt mỏi còn muốn về nhà nữa à?”
“Sao anh lại đi nói chuyện cho người khác?” Lúc này Lục Trang Đài đã bị Quan Danh Sơn nói đến nỗi mặt xám mày tro, có chút mất đi khí thế.
Quan Danh Sơn kiên nhẫn nói: “Lục Trang Đài, anh là vì muốn tốt cho em, cũng là vì muốn tốt cho cái nhà này. Tô Lam, dù sao mẹ con cũng là bậc bề trên, lời nói vừa rồi của con cũng có chỗ không đúng, cho nên về sau hai người đều phải cùng nhau giải hòa, những xích mích trước kia không nhắc đến nữa, về sau ở trong nhà này đều phải an phận thủ thường, tôn trọng lẫn nhau, nếu không cái nhà này sẽ không chứa được hai người nữa!”
Lúc này, Tô Lam nhìn thấy Quan Danh Sơn đang đưa mắt ra hiệu với mình.
Cô cũng hiểu Quan Danh Sơn cũng chỉ là đang làm người hòa giải, hơn nữa ông ấy cũng đang che chở cho cô, đồng thời cũng muốn quan tâm đến cảm nhận của Lục Trang Đài, dù sao bà ấy cũng là mẹ của Quan Triều Viễn, vợ của ông ấy, ông ấy cũng phải giữ lại mặt mũi cho bà.
Tô Lam rất tôn trọng Quan Danh Sơn, cho nên lập tức gật đầu: “Ba, con nghe ba.”
Nhưng mà, Lục Trang Đài lại không chịu: “Nó là bề dưới mà lại dám ra tay với mẹ chồng là em, em còn phải hòa thuận ở chung với nó nữa à? Như vậy không công bằng!”
Thấy Lục Trang Đài liều chết không chịu giải hòa, giọng nói của Quan Danh Sơn nặng nề hơn: “Lục Trang Đài, chuyện này rõ ràng là do em sai, em nhìn xem em có chỗ nào giống với dáng vẻ của một người mẹ chồng không? Em như vậy thì sao có thể khiến cho bọn nhỏ tôn trọng em?”
Nghe thấy lời này, Lục Trang Đài giận sôi máu, chăm chú nhìn Quan Danh Sơn một lát, lại quay đầu nhìn Tô Lam, không khỏi bừng làm ra vẻ hiểu ra nói: “Quan Danh Sơn, sao anh lúc nào cũng nói chuyện cho nó? Em mới là vợ của anh đấy,có phải nó dùng thủ đoạn gì không thể cho ai biết với anh đúng không? Thế nên ba con các anh mới đều mê muội vì nó?”
Tô Lam khiếp sợ lùi về phía sau một bước, cô không nghĩ tới loại lời nói này lại sẽ phát ra từ trong miệng một bà cô nhà giàu sang trọng, cao quý không ai bì nổi như Lục Trang Đài, lời này cũng quá ghê tởm, lập tức khiến cho cô buồn nôn!
Quan Danh Sơn cũng vô cùng tức giận, vung tay lên muốn đánh Lục Trang Đài.
Lục Trang Đài lại không hề sợ hãi chút nào, hất mặt lên nói: “Sao? Có phải là bị tôi nói trúng rồi đúng không? Cho nên anh mới thẹn quá thành giận muốn đánh tôi?”
Quan Danh Sơn tức giận đến mức tay giơ lên ở trên không trung cũng phát run, nhưng mà cũng vẫn không đánh tiếp.
Giằng co vài giây, tuy rằng Quan Danh Sơn hạ tay xuống, nhưng mà chân mày lại nhíu lại thật chặt, cay đắng nói: “Haiz, đều do tôi cưới sai vợ rồi, đúng là gia môn bất hạnh!”
Lời này càng khiến cho Lục Trang Đài không chịu buông tha cho Quan Danh Sơn: “Anh nói cái gì? Cưới sai tôi ư? Có phải anh muốn cùng tôi ly hôn rồi đúng không?”
Quan Danh Sơn nhắm mắt lại, tay vỗ vỗ ngực, dáng vẻ cực kỳ khó chịu.
Tô Lam nhìn thấy dáng này của Quan Danh Sơn, thật sự rất sợ thân thể của ông ấy có vấn đề, nhưng mà lại không dám tiến lên đỡ, dù sao vừa nãy Lục Trang Đài mới nói mấy lời rất khó nghe xong, nếu như cô lại tới quan tâm Quan Danh Sơn, chỉ sợ bà ấy càng thêm lẫn lộn trắng đen.
Ngay sau đó, Tô Lam bèn dùng lời lẽ chính đáng nói với Lục Trang Đài: “Mẹ, mẹ có biết vì sao chúng con đều có thể chịu đựng mẹ đến bây giờ không? Đó là bởi vì mẹ là người thân của chúng con, cho nên xin mẹ đừng làm mất dần đi tình cảm của mọi người, bởi vì nó sắp không còn để mà mẹ tiếp tục làm hao nữa đâu!”
“Cô thì đã là gì? Không đến lượt cô phải lên giọng dạy dỗ tôi! Với cả cô cũng không được coi là người thân của tôi.” Lục Trang Đài nào nghe lọt tai lời Tô Lam nói.
“Lục Trang Đài, sao em lại cố chấp như vậy chứ?” Quan Danh Sơn bất đắc dĩ nhìn Lục Trang Đài.
“Hừ, lòng dạ anh đã sớm không còn ở trên người tôi, cho nên anh nhìn tôi thế nào cũng đều thấy không vừa mắt.” Lục Trang Đài căm tức lên án.
Nghe vậy, Quan Danh Sơn bất đắc dĩ nhìn lên trần nhà, sau một lúc lâu mới nói: “Hai chúng ta đi đến một bước ngày hôm nay, chẳng lẽ em vẫn không thể tự mình tỉnh táo lại một chút sao? Chẳng lẽ luôn chỉ có một mình anh sai, em không hề có sai lầm nào sao?”
“Được, được, được, đều là tôi sai là được chứ gì? Nếu các người đều không chịu đựng nổi tôi, vậy thì tôi đi là được!” Nói xong, Lục Trang Đài bèn xoay người muốn đi.
Tô Lam thấy thế, nhíu mày lại. Nghĩ thầm: Dù sao Lục Trang Đài cũng đã có tuổi, nếu như bà ấy đi thật rồi ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ có một phần trách nhiệm, chờ Quan Triều Viễn trở về thật sự không biết ăn nói thế nào.
Thế nên, ngay lập tức, Tô Lam bèn tiến lên chặn lại đường đi của Lục Trang Đài!
Nhìn thấy Tô Lam ngăn cản mình, Lục Trang Đài dùng giọng nói chói tai nói: “Sao? Tôi không thể dây vào, tôi đi cũng không được?”
Ngay sau đó, Tô Lam bèn nói: “Mẹ, đây là nhà của con trai mẹ, nếu đi thì cũng phải là con đi, để con đi là được rồi!”
Nói xong, Tô Lam lập tức đi trước một bước, xoay người đi về phía cửa ra vào.
Thấy Tô Lam thật sự muốn đi, Lục Trang Đài lại nói to về phía bóng lưng cô: “Muốn đi thì đi luôn đi, sau này cũng đừng bao giờ quay lại nữa!”
Nghe thấy lời này, Quan Danh Sơn không khỏi dậm chân nói: “Em nói ít đi hai câu đi.”
Lục Trang Đài xoay người dùng dáng vẻ người thắng cuộc mà ngồi ở trên sô pha, cười lạnh nói: “Là tự nó muốn đi, chứ em đâu có đuổi nó đi.”
“Nhà con trai đang sống êm đẹp, sao dạo này em lại biến thành như vậy?” Quan Danh Sơn trách cứ một câu, sau đó xoay người đuổi theo Tô Lam.
“Quan Danh Sơn, anh đi đâu?” Nhìn thấy Quan Danh Sơn cũng muốn đi, Lục Trang Đài lạnh giọng gọi.
Nhưng mà, Quan Danh Sơn lại không hề có một chút phản ứng, xoay người đi ra cửa ra vào.
Lúc này, Tô Lam đã đổi giày xong, đi ra ngoài biệt thự.
Sau khi đi ra khỏi biệt thự, Tô Lam ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hít sâu một hơi. Nghĩ thầm: Vẫn là không khí bên ngoài tươi mới hơn, cô tạm thời rời đi một thời gian cũng là chuyện tốt, ít nhất cô cũng không cần phải cãi nhau với Lục Trang Đài, Quan Danh Sơn cũng không cần khó xử, cô cũng có thể ở bên ngoài thoải mái một thời gian.
“Tô Lam!” Bỗng nhiên, sau lưng vang lên giọng của Quan Danh Sơn.
Tô Lam dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Quan Danh Sơn bước nhanh đi tới.
“Ba, sao ba lại ra đây?” Tô Lam đi lên hai bước đón ông ấy.
Đối mặt với Tô Lam, Quan Danh Sơn hơi xấu hổ: “Tính tình của mẹ con không tốt, con đừng chấp nhặt với bà ấy.”
“Ba, ý của ba con hiểu.” Tô Lam khẽ gật đầu.
“Ba biết con là một đứa con ngoan, mẹ con vẫn còn đang trong cơn nóng giận, bây giờ con cứ đi làm đi, buổi tối trở về ăn cơm.” Quan Danh Sơn nói.
Nghe vậy, Tô Lam rất là khó quyết định, suy nghĩ một lát, nói: “Ba, ba cũng biết mẹ đang nổi nóng, hay là trước mắt cứ để mẹ bình tĩnh lại đã, đợi Triều Viễn trở về rồi nói sau, ba thấy thế nào?”
Nghe thấy Tô Lam nói như vậy, Quan Danh Sơn suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng khẽ gật đầu. “Cũng được.”