“Tô Lam, cô gả vào nhà họ Quan chúng tôi thì chính là người nhà họ Quan chúng tôi, mọi chuyện đều phải lấy nhà chúng tôi làm trọng, bớt quan tâm chuyện của nhà mẹ để cô đi! Không thể nói hôm nay nhà mẹ đẻ có chuyện này, ngày mai lại chuyện khác, làm trễ nãi việc của nhà chúng tôi, cô hiểu không?” Lục Trang Đài nhíu mày hỏi.
Tuy rằng Tô Lam đã chuẩn bị tâm lý để nhẫn nhịn với Lục Trang Đài, nhưng lời này của bà ấy khiến cô không thể bình tĩnh nổi.
Cô nhịn rồi lại nhịn, vẫn kiên nhẫn không hề cãi lại, nói: “Mẹ, con gả vào nhà họ Quan, nhưng điều đó không có nghĩa từ nay về sau con không còn liên quan gì đến nhà mẹ đẻ nữa. Mẹ con ngậm đắng nuốt cay nuôi con và em gái lớn lên, chẳng những con muốn xen vào chuyện của nhà mẹ đẻ, mà sau này còn phải phụng dưỡng bà ấy nữa!”
Nghe thấy lừoi này, Lục Trang Đài khó thở!
Bà ấy đột ngột đứng lên, đảo mắt nhìn thấy đĩa hạt dưa bằng sứ trên bàn trà, bèn phất tay gạt phăng cái đĩa xuống đất.
Cái đĩa vỡ tan tành ngay lập tức, hạt dưa màu đen văng đầy đất, Lục Trang Đài chỉ vào Tô Lam nổi trận lôi đình nói: “Cô dám ngỗ nghịch như thế với tôi? Đây là thái độ mà một người con dâu nên có với mẹ chồng sao?”
Nghe thấy lời này, Tô Lam cũng nóng nảy. Hai ngày nay cô chịu đủ rồi, thật sự không thể chịu nổi nữa, hơn nữa bây giờ rõ ràng Lục Trang Đài không thể hoà thuận với mình được, có lẽ dù cho cô có làm thế nào, bà ấy cũng sẽ không vừa lòng.
Cho nên, Tô Lam nhìn vào mắt Lục Trang Đài bình tĩnh nói: “Người xưa nói mẫu từ tử hiếu, người làm mẹ chồng như mẹ ít nhất cũng phải hiền từ với con dâu thì con dâu mới hiếu thuận với mẹ được. Ngày nào mẹ cũng tra tấn con dâu, dù cho con dâu có giận nhưng không dám nói gì thì cũng chỉ là sợ mẹ thôi, vốn chẳng phải hiếu thuận thật lòng.”
Tô Lam càng giận Lục Trang Đài hơn. Lúc này, mẹ Trần nghe thấy tiếng động chạy tới, nhỏ giọng nói với Tô Lam: “Mợ à, cháu mau nhận lỗi với bà chủ đi?”
“Cháu không sai, việc gì phải nhận sai?” Tô Lam ngoan cố.
Vốn dĩ cô cho rằng chỉ cần mình nhẫn nại một chút thì gia đình này sẽ có thể hoà thuận. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì quả thực cô sai rồi, Lục Trang Đài coi cô như kẻ thù, bất kể cô nhịn thế nào cũng vô dụng.
Hơn nữa, chuyện xảy ra năm đó lại hiện lên trong đầu Tô Lam, thái độ một điều nhịn chín điều lành của Tô Lam đã thay đổi, có lẽ sự nhượng bộ của cô căn bản không giúp ích được gì.
Lục Trang Đài giận đến trắng cả mặt, lạnh lùng nói: “Được, tốt, tốt lắm, tôi không đáng để cô kính trọng, vậy cô mau cút đi, có bản lĩnh thì đừng bao giờ quay về nữa!”
Nghe thấy câu này, Tô Lam vốn định nói mình là nữ chủ nhân của nhà này, cô muốn về thì về, nhưng ngẫm lại vẫn nhẫn nhịn, dù sao bà ấy cũng là mẹ của Quan Triều Viễn, bà nội của Minh An, cô cũng không muốn khiến mọi chuyện trở nên khó coi quá.
Vậy nên Tô Lam không nói thêm gì nữa, xoay người xách túi rời đi.
Phía sau lập tức truyền đến giọng bất mãn của Lục Trang Đài: “Bà xem, bà xem, trên đời có đứa con dâu nào ngỗ nghịch với mẹ chồng thế không? Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!”
“Bà chủ, xin bà bớt giận, uống miếng nước đi!” Mẹ Trần nơm nớp lo sợ khuyên nhủ.
“Không được, tôi phải gọi cho Triều Viễn, bảo nó quản cô con dâu này cho tốt.” Lục Trang Đài bất lực nói.
Tô Lam ngồi ở lối vào thay giày, rồi xoay người ra khỏi biệt thự. Muốn cáo trạng thì cáo trạng đi, bây giờ cô cũng chẳng còn cách nào.
Sau khi đến viện điều dưỡng, Tô Lam nhanh chóng gỉai quyết thủ tục xuất viện, rồi gọi một chiếc taxi, ba mẹ con Sở Thanh Diên lần lượt lên xe, bỏ hành lý nằm viện vào trong cốp xe, đoàn người mau chóng đi về hướng nhà Tô Yên.
Tô Lam ngồi ở ghế phụ, Sở Thanh Diên ngồi ở ghế sau cùng Tô Yên.
Tô Lam quay đầu lại đánh giá Tô Yên hết lần này đến lần khác, phát hiện ánh mắt cô ta không còn trống rỗng nữa, chỉ là vẫn trầm mặc như cũ. Từ sau khi cô đón cô ta ra khỏi viện điều dưỡng, cô ta chưa từng nói câu nào cả, lông mày cứ luôn nhíu chặt, trong ánh mắt toàn là đau thương, nhưng đã khá hơn nhiều so với dáng vẻ si ngốc trước kia rồi, Tô Thanh cũng thở phào một hơi.
Sau khi về lại nhà Tô Yên, Tô Yên lập tức vào phòng của mình. Tô Lam vốn định đi ngay thì Sở Thanh Diên lại kéo cô lại nói chuyện.
“Lam Lam, hôn lễ đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?” Sở Thanh Diên quan tâm hỏi.
Tô Lam cong môi cười: “Ngoại trừ chụp ảnh cưới thì con không cần nhọc lòng gì nữa cả, Triều Viễn đã cho người chuẩn bị hết rồi.”
Nghe vậy, Sở Thanh Diên hài lòng gật đầu nói: “Triều Viễn là người đáng để phó thác cả đời, rốt cuộc con cũng hết khổ rồi!”
Nghe vậy, lòng Tô Lam nổi lên cảm xúc hỗn độn.
Cũng không biết Lục Trang Đài gọi nói gì với Quan Triều Viễn, chắc chắn sẽ phóng đại chuyện mình chống đối bà ấy lên mười lần. Nhưng bây giờ cô cũng chẳng để ý được nhiều như vậy, Nếu thật sự Quan Triều Viễn sẽ vì việc này mà bực bội với mình thì cô cũng không có cách nào. Dẫu sao kia cũng là mẹ anh, mấy chuyện mẹ chồng nàng dâu bất hoà dẫn đến vợ chồng mâu thuẫn nhan nhản ra rồi.
“Phải rồi, Tô Mạnh Cương có đến tìm con gây chuyện không?” Sở Thanh Diên đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Tô Thanh nhíu mày, không muốn nói tới, sợ mẹ nổi giận. Nhưng ngẫm lại cũng muốn nhắc mẹ nên cảnh giác, vì Tô Mạnh Cương chắc chắn sẽ lại đến dây dưa với bà.
Cho nên, Tô Lam bèn nói: “Mẹ, Tô Mạnh Cương đến nhà họ Quan đòi sính lễ.”
“Cái gì? Ông ta… Sao ông ta lại có bộ mặt thế chứ?” Nghe vậy, Sở Thanh Diên lập tức giận đế trắng bệch cả mặt.
Thấy mẹ nổi giận, Tô Lam vội nói: “Mẹ, mẹ còn không hiểu tính nết của Tô Mạnh Cương sao? Ông ta không gây phiền phức mới là chuyện lạ đó. Con nói với mẹ chỉ để nhắc mẹ phải đề phòng, mấy tháng nay ông ta không tìm thấy mẹ và Tô Yên nên điên tới nơi rồi. Lần này hai người về nhà, con nghĩ ông ta chắc chắn sẽ tìm tới cửa sớm thôi, hơn nữa ông ta còn nói với mẹ chồng con là muốn tái hôn với mẹ nữa.”
“Ông ta đúng là mơ mộng hão huyền!” Sở Thanh Diên nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!