Người phụ nữ trước mặt này không có dáng vẻ ngang ngược mà một kẻ thứ ba nên có, buồn cười là có lẽ bây giờ cô lại trở thành người thứ ba chen giữa bọn họ.
Ngay cả giọng nói của cô ta cũng dịu dàng, bỗng nhiên Tô Lam hiểu được vì sao Quan Triều Viễn vẫn nhớ mãi không quên cô ta.
“Cô Phương đúng không? Có việc gì thì cô cử nói thẳng ra đi, lát nữa tôi còn có việc bận.”
Tô Lam không muốn ở lại nói bất cứ chuyện gì với cô ta nữa, chỉ muốn biết mục đích hôm nay tới đây của cô ta.
Nghe vậy, Phương Ngọc Hoan cúi đầu nhìn hai tay đang cầm ly cà phê, trông có vẻ rất khó mở miệng.
Tô Lam nhíu mày, lúc này Phương Ngọc Hoan mới ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!