Sau đó, Quan Triều Viễn nắm lấy tay Tô Lam, nói bằng giọng thương lượng: "Tô Lam, em xem tháng sau là chúng ta kết hôn rồi, bây giờ ba mẹ anh lại đang ở bên này, chi bằng bắt đầu từ ngày mai em tạm thời đừng đi làm nữa, cho mình một kỳ nghỉ kết hôn, ngoan ngoãn ở trong nhà chuẩn bị cho đám cưới của chúng ta, nhân tiện còn có thể chăm nom các con và ba mẹ."
Nghe vậy, Tô Lam bắn ánh mắt không thể tin nổi về phía Quan Triều Viễn.
Cô không ngờ rằng anh sẽ nghe lời mẹ mình như vậy, thế mà bảo cô đừng đi làm nữa.
"Sao lại... nhìn anh như vậy?" Ánh mắt của Tô Lam khiến cho Quan Triều Viễn rất không tự nhiên.
"Quan Triều Viễn, trước đây em cho rằng anh là một người có chủ kiến, không ngờ một câu nói của mẹ anh đã có thể khiến anh không có chút lập trường nào! Văn phòng của em vừa mới đi vào quỹ đạo, bây giờ em mà không đi làm, vậy văn phòng phải làm thế nào?" Tô Lam cau mày hỏi.
Sắc mặt của Quan Triều Viễn cũng trở nên nghiêm túc, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, sau đó mới dùng giọng cầu xin để nói với Tô Lam: "Tô Lam, có Kiều Tâm trông coi văn phòng giúp em, em không đi làm một hai tháng cũng sẽ không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa em và mẹ anh mà không tốt thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự hòa thuận của gia đình chúng ta. Anh biết không cho em đi làm là ấm ức cho em, nhưng đây cũng chỉ là tạm thời, sau khi chúng ta kết hôn, ba mẹ anh sẽ về tỉnh thành, đến lúc đó em hẵng đi làm lại, có dốc sức cho sự nghiệp anh cũng sẽ không can thiệp, chỉ mong em hy sinh một chút cho hạnh phúc của chúng ta có được không?"
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin và vẻ mặt bất đắc dĩ kia của Quan Triều Viễn, Tô Lam biết có lẽ mình đã quá ích kỷ, người đàn ông này đã cố gắng rất nhiều vì cô, thật ra cô hy sinh chút chuyện này cũng không tính là gì, có lẽ sự tức giận trong lòng cô chỉ là thái độ của Lục Trang Đài đối với cô mà thôi.
Sau đó, giọng điệu của Tô Lam bèn mềm xuống: "Lúc nãy là thái độ của em không tốt, thật ra tạm thời em không đi làm cũng không sao, chỉ là em sợ nếu em ở nhà một thời gian dài, anh cũng thấy thái độ của mẹ với em rồi đó, em sợ chúng ta sẽ xảy ra xung đột, đến lúc đó chuyện càng khó giải quyết hơn!"
Quan Triều Viễn nắm chặt tay Tô Lam và nói: "Ngày mai anh sẽ nói với mẹ anh, bảo mẹ khách khí với em một chút. Có điều tính tình của mẹ là như vậy, nói chuyện khắt khe, nhưng lòng dạ không xấu, em nhớ là đừng chống đối bà ấy, tất cả chờ anh tan làm về nhà, anh sẽ che chở cho em."
Nghe vậy, Tô Lam bèn chui vào trong lòng Quan Triều Viễn.
Tuy rằng bình thường cô cảm thấy lồng ngực của anh rất rộng lớn ấm áp, nhưng lần này cô lại rất bất lực, dù sao Lục Trang Đài cũng là mẹ của anh, anh sẽ vì cô mà chống đối mẹ mình ư?
Một đêm này, Quan Triều Viễn vô cùng dịu dàng, sinh hoạt vợ chồng đến giờ là dừng, cũng không dây dưa nhiều với cô.
Tô Lam biết là anh sợ tối nay cô mệt mỏi, ngày mai sẽ không có sức để đối phó với mẹ anh.
Tô Lam nhanh chóng đi ngủ, biết rằng điều đang chờ đợi cô ở ngày mai chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Sáng sớm hôm sau, Tô Lam dậy rất sớm, bởi vì Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài đã có tuổi, dậy rất sớm, cô mà ngủ nướng thì đoán chừng lại thêm một tội danh mới.
Lúc xuống tầng, mẹ Trần đã làm xong bữa sáng.
Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài đã bắt đầu dùng bữa sáng, Tô Lam chào hỏi bọn họ rồi ôm lấy Xuân Xuân bón cơm cho con bé.
Lúc Quan Triều Viễn ăn xong, anh cười nói với Lục Trang Đài: "Mẹ, con đi làm đây."
"Đi đi." Lục Trang Đài khẽ gật đầu.
Lúc này, Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam ở đối diện một cái, cười nói: "Mẹ, Tô Lam quen tính qua loa, chỉ sợ là rất nhiều chuyện sẽ làm không tốt, có điều cô ấy sẽ cố gắng, mẹ khoan dung hơn một chút nhé!"
Nghe vậy, Lục Trang Đài ngước mắt nhìn Tô Lam một cái, tiếp tục uống một ngụm cháo rồi mới nói: "Thật ra mẹ không cho con bé đi làm cũng là vì muốn dạy bảo con bé làm thế nào để trở thành một nàng dâu tốt, một người vợ tốt, không có ý gì khác. Sau này toàn bộ nhà họ Quan đều sẽ giao cho con bé, con bé không biết gì thì làm sao mà được?"
"Con biết, mẹ đều có ý tốt cả." Quan Triều Viễn vội vàng nói nịnh nọt.
Lúc này, Lục Trang Đài dịu dàng nói với con trai: "Đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng, chuyện trong nhà con không cần bận lòng đâu, cứ làm tốt chuyện của công ty mới là đúng đắn."
"Vậy con đi làm đây." Quan Triều Viễn nói một câu rồi đứng dậy, giơ tay xoa đầu Minh An, sau đó đưa mắt nhìn Tô Lam một cái mới quay người rời đi.
Ăn sáng xong, chị Hồng đẩy Xuân Xuân ra ngoài đi dạo, Tô Lam đưa Minh An đi nhà trẻ.
Đến khi Tô Lam trở về, nhấc mắt nhìn thấy Lục Trang Đài đang ngồi ở trong phòng khách vừa uống cà phê vừa đọc báo.
"Mẹ, con đi lên tầng trước." Tô Lam nói một câu rồi quay người muốn đi lên cầu thang.
Tuy rằng không cho cô đi làm nhưng cô vẫn có thể liên hệ với Kiều Tâm qua mạng, xem văn phòng có chuyện gì hay không, nếu có việc cô cũng có thể làm ở nhà.
"Khoan đã." Lúc này Lục Trang Đài gọi một câu.
Tô Lam dừng bước chân lại, cúi đầu suy nghĩ một lát mới xoay người, đi đến trước mặt Lục Trang Đài cố gắng cười nói với bà ấy: "Mẹ, mẹ có gì dặn dò ạ?"
Tô Lam đã nghĩ kỹ, đối phó với loại người như Lục Trang Đài là phải mặc kệ bà ấy muốn nói lời khó nghe gì thì nói, cô cứ vào tai trái ra tai phải là được, dù sao bà ấy cũng là người được dạy dỗ cẩn thận, sẽ không đến mức ra tay đánh cô, chịu đựng hai mươi ngày nửa tháng, bà ấy sẽ về tỉnh thành, đến lúc đó hai người bọn họ sẽ bình an vô sự.
Lục Trang Đài không ngẩng đầu nhìn cô, mắt vẫn còn đang đọc báo, nhưng lại hờ hững hỏi: "Hai đứa đã bao lâu không giặt rèm cửa?"
Tô Lam ngước mắt liếc nhìn rèm cửa nặng nề, trả lời: "Chắc là khoảng hai tháng?"
Nghe thấy lời này, Lục Trang Đài bèn đặt báo xuống, nhấc mắt nhìn Tô Lam chằm chằm và nói: "Trong nhà có trẻ con, những thứ dễ bẩn như rèm cửa nên giặt ít nhất mỗi tháng một lần mới được!"
Nghe vậy, Tô Lam bèn nói: "Vậy con lập tức gỡ rèm cửa xuống, đưa đến tiệm giặt khô để giặt."
Tô Lam vừa nói vừa đi đến trước rèm cửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!