Quan Triều Viễn hạ thấp giọng, nói bên tai Tô Lam: "Em là người phụ nữ hạnh phúc nhất cả Giang Châu rồi, chỉ là cơ thể của em cần được bồi bổ thêm, anh sẽ mau chóng tìm một bài thuốc Trung y cho em bồi bổ cơ thể!"
"Đáng ghét, anh mới cần bồi bổ đấy!" Tô Lam giận dỗi đánh Quan Triều Viễn một cái.
Quan Triều Viễn thì cong môi: "Anh càng bồi bổ, em càng không chịu nổi."
Lần này giọng của anh không to không nhỏ, chắc chắn Lâm Minh ngồi phía trước nghe thấy, Tô Lam bất giác đỏ mặt.
Cô ngoảnh mặt đi, không đôi co với anh nữa, dù cô rất giỏi cãi cọ nhưng mỗi lần thảo luận chuyện này, cô nhận ra dù cho mình có cãi thắng thì người chịu thiệt cuối cùng vẫn là cô.
Liếc mắt thấy hình như cô không vui, Quan Triều Viễn lại dỗ cô.
"Rốt cuộc thì chúng ta hưởng tuần trăng mật ở đâu? Em chọn được chưa?" Ngón tay anh xoa xoa móng tay cô, vô cùng ân cần.
Mỗi khi anh dịu dàng như vậy, cô sẽ không tức giận nổi dù chỉ một chút.
Sau đó giọng điệu của cô trở lại bình thường: "Em muốn đến New York, Mỹ."
Nghe vậy Quan Triều Viễn hơi cau mày, cười nói: "New York cũng không tệ, nhưng rất ít người đến đó hưởng tuần trăng mật, thường thì mọi người thích Maldives, đảo Phuket, Paris hay là Hy Lạp gì đó."
"Em chỉ muốn đi New York, phải làm sao đây?" Tô Lam ngẩng đầu, mỉm cười nũng nịu với anh.
Nghe vậy, tay Quan Triều Viễn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, lập tức nói: "Được, vậy thì đi New York!"
Thấy anh đồng ý, Tô Lam mím môi cười sau đó tựa đầu vào vai anh.
Tuy sáng nay vừa trải qua một trận cãi nhau nhưng cô mong có thêm vài trận cãi nhau ngọt ngào như thế này, Tô Lam cảm thấy dường như loại tranh cãi này rất có lợi cho sức khỏe, bởi vì sau mỗi lần chiến đấu với anh cô đều ăn nhiều hơn, bởi cô đã hao tốn quá nhiều năng lượng.
Lúc này Quan Triều Viễn dịu dàng nhìn người trong lòng, nhỏ giọng nói: "Váy cưới đã đặt trước sẽ được vận chuyển hàng không từ Italy về trong tuần sau, tuần sau chúng ta dành thời gian đi chụp ảnh cưới nhé."
Nghe vậy Tô Lam cười nói: "Có phải sẽ dẫn Minh An và Xuân Xuân đến chụp cùng không?"
"Tùy em." Quan Triều Viễn cười nói.
Tô Lam ngẩng đầu nhìn anh cười: "Vậy ảnh cưới này của chúng ta không thêm ai nữa."
Dẫn con trai và con gái đến chụp ảnh cưới, mà còn đều là con ruột, có lẽ cả Giang Châu này không tìm thấy trường hợp thứ hai.
"Anh đoán khắp Giang Châu đều sẽ ngưỡng mộ chúng ta nếu dẫn theo con trai và con gái." Quan Triều Viễn cười nói.
"Có mà bị bàn tán." Tô Lam nói.
"Ai thích nói gì thì nói, chúng ta hạnh phúc là được rồi." Quan Triều Viễn cười khẽ nói.
Tô Lam mím môi cười, đúng vậy, hạnh phúc tới nhanh quá.
Tô Lam vừa đến công ty, Kiều Tâm đã ra đón: "Tớ nói này bà thím, cuối cùng cậu cũng đến rồi, gọi điện thoại thì cậu không nghe, tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi, dọa tớ suýt chút nữa gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn."
Tô Lam lấy điện thoại ra xem, không biết cô để chế độ im lặng từ bao giờ, nghĩ lại chắc chắn là Quan Triều Viễn làm, khóe miệng cô hơi cong lên.
"À, tớ ngủ quên mất, lỡ để điện thoại sang chế độ im lặng rồi." Tô Lam giả vờ không để ý đáp.
Lúc này Kiều Tâm nói: "Đừng bảo tối qua nhà tư bản lại đòi hỏi quá mức đó chứ?"
Bị đoán trúng, đương nhiên Tô Lam phải chối: "Đừng nói bừa, hôm qua anh ấy về rất muộn, tớ đã ngủ mất rồi."
"Tớ không tin đâu." Kiều Tâm hơi bĩu môi.
"Tớ thấy cậu là ham muốn quá nên luôn lấy chuyện vợ chồng tớ ra đùa, cậu đó, mau tìm một người đàn ông gả đi cho đứng đắn lên!" Tô Lam cười một chút rồi xoay người định vào phòng làm việc của mình.
Lúc này Kiều Tâm bỗng nắm chặt tay Tô Lam, vẻ mặt nghiêm túc trở lại: "Không đấu võ mồm với cậu nữa, nói chuyện nghiêm túc với cậu đây, vừa rồi nhân viên tòa nhà đến thu hồi căn đối diện rồi, nghe nói Hồ Mỹ Ngọc nợ tiền điện nước không trả!"
Nghe vậy, Tô Lam cau mày nói: "Xem ra cô ta không làm mối làm ăn này thật rồi."
"Cậu nói xem Hồ Tinh bám được người có tiền như Diệp Thế Vĩ, Diệp Thế Vĩ không rớt đài sớm vậy đâu nhỉ? Vậy cũng nhanh quá rồi." Kiều Tâm nghi ngờ nói.
Tô Lam lại nói: "Diệp Vĩnh Thành lấy đi một nửa tài sản của Diệp Thế Vĩ, công ty vẫn thuộc về Diệp Thế Vĩ, Diệp Vĩnh Thành rút đi rất nhiều tài sản lưu động của Khải Hàng, ngày tháng sau đó của Khải Hàng không thuận lợi, nếu còn đầu tư thất bại thì rất có khả năng sẽ đứt gãy chuỗi tài sản, đây là điều không phải không có khả năng."
"Haiz, cậu nói xem Hồ Tinh này thật có mệnh khắc chồng, người ta đường đường là một người có tiền, bà ta gả cho người ta chưa bao lâu, người ta đã sụp đổ như vậy rồi." Kiều Tâm cười trên nỗi đau của người khác.
Tô Lam bật cười: "Được rồi, chúng ta vẫn nên làm tốt việc của mình, lát nữa ra ngoài gặp khách hàng với tớ nhé."
"Vâng!" Kiều Tâm kéo dài giọng đáp.
Buổi chiều Tô Lam đang bận rộn bỗng nhận được cuộc gọi của Quan Triều Viễn.
"Sao lại gọi điện thoại vào giờ này?" Tô Lam vừa viết gì đó trên sổ vừa kẹp điện thoại giữa vai và mặt để nghe điện thoại.
"Nhớ em." Đầu bên kia trầm thấp nói ra hai chữ.
Nghe thấy hai chữ này, Tô Lam mím môi cười sau đó đặt bút trong tay xuống, tập trung cầm điện thoại nói chuyện với anh.
"Chúng ta mới xa nhau tổng cộng năm tiếng thôi đấy?" Tuy Tô Lam nói vậy nhưng quả thực trong lòng cô cũng rất nhớ anh.
"Năm tiếng có ba trăm phút, một vạn tám nghìn giây, đã là rất lâu rồi." Giọng nói trầm thấp của Quan Triều Viễn rất cuốn hút.
Tô Lam mím môi cười: "Em phát hiện anh càng ngày càng biết dỗ dành con gái, miệng cứ ngọt như bôi mật ong vậy."
Nhưng trong lòng cô lại vui như mở cờ, cô tưởng anh sẽ không bao giờ nói những lời sến súa như vậy, thì ra anh nói còn dễ nghe hơn bất cứ ai, chỉ là anh có muốn nói hay không thôi.
Ngay sau đó, Quan Triều Viễn cười nói: "Con gái gì chứ, giờ em đã là phụ nữ có chồng rồi, em phải luôn ghi nhớ thân phận đã kết hôn của mình!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!